Tán gẫu thất bại.
Tôi tức gi/ận hét lớn: "Anh trai!!"
Đoàn Thư Gia còn hét to hơn: "Đừng gọi anh là anh trai nữa!!"
Nhìn từ bên ngoài, cứ tưởng anh em cãi nhau, anh trai là người cuồ/ng em gái.
Thực ra, Đoàn Thư Gia nói thật lòng đấy.
Hồi nhỏ tôi gọi anh là anh trai, sau này đột nhiên anh không cho gọi nữa, cuối cùng mới chịu để tôi gọi "anh".
Chẳng hiểu anh đang nghĩ gì.
Rõ ràng hai cách xưng hô này chẳng khác gì nhau.
"Đều tại anh cả!"
"Tại anh?!" Đoàn Thư Gia không thể tin nổi, "Anh mới nói hắn vài câu, em đã không vui rồi sao?"
Tôi hừ một tiếng, quay người bỏ đi.
Đoàn Thư Gia theo sát từng bước, đột nhiên dừng lại: "Em không phải có tình cảm với Hoắc Xuyên đấy chứ?"
Mắt tôi sáng rực.
Dù không có tình cảm với Hoắc Xuyên, nhưng vì gia đình Đoàn, tôi nhất định phải lấy hắn.
Vì vậy thích hay không cũng như nhau.
Mừng quá, cuối cùng anh trai cũng khai sáng rồi!
"Em đi/ên rồi!" Đoàn Thư Gia mặt mày xám xịt như trời sập, nghiêm túc nói: "Bố mẹ đón em về không phải để em yêu đương với người khác đâu."
Tôi ngớ người: "...?"
Sao người này lại ngờ nghệch đến thế?
Trong bóng tối không ai để ý, tai anh khẽ ửng hồng.
Đoàn Thư Gia đột nhiên áp sát mặt tôi, giọng khàn khàn: "Em nên ngắm mặt anh nhiều hơn, đừng nhìn cái mặt cá ươn của Hoắc Xuyên nữa, như vậy mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo."
Thái dương tôi gi/ật giật: "Quỹ đạo gì?"
Ánh mắt chạm nhau.
Mũi gần như chạm mũi.
Tôi thậm chí có thể nhìn rõ từng sợi lông mi dài đen nhánh của anh.
Ôi.
Người anh trai ng/u ngốc mà đẹp trai của em.
"Sao không nói nữa?" Tôi thúc giục.
Đoàn Thư Gia ngập ngừng giây lát, sờ sờ sống mũi: "Bây giờ em còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu."
Tôi liếc nhìn anh.
Rốt cuộc ai mới là người chưa lớn đây?
4
Hoắc Xuyên học hành xuất sắc.
May mắn là vẫn nằm trong tầm kiểm soát của bố mẹ, từ nhỏ anh em tôi đã có gia sư riêng.
Để báo đáp cha mẹ nuôi, tôi học hành chăm chỉ, nhồi nhét kiến thức, nỗ lực đến mức thành tích ngang ngửa Hoắc Xuyên, cuối cùng cả hai cùng vào Đại học Thanh Hoa.
Đoàn Thư Gia kém hơn một chút, nên học trường bên cạnh.
"Bạn ơi, Chủ tịch chúng tôi không có ở đây."
Bên tai vang lên giọng nam lạ.
Tôi tỉnh táo lại, lễ phép hỏi: "Anh ấy khi nào về ạ?"
"Không chắc được." Chàng trai kéo ghế ngồi xuống, "Anh ấy đi nước ngoài rồi, nghe nói là thăm em gái."
Ồ.
Vậy thì nhất thời chưa về được.
Hoắc Xuyên có cô em gái thường xuyên ở nước ngoài.
Hồi cấp ba hắn hay xin nghỉ, có khi mỗi tuần đều bay ra nước ngoài một lần.
Gh/en tị.
Cùng là anh trai, sao Đoàn Thư Gia và hắn khác nhau một trời một vực thế?
Người ta coi em gái như báu vật trong lòng bàn tay.
Còn tôi, để được anh trai chấp nhận, đã hầu hạ anh trước sau bao năm.
Đến tận bây giờ, Đoàn Thư Gia vẫn còn khoảng cách với tôi.
Tháng trước, mẹ bảo tôi mang sữa nóng cho anh.
Gõ cửa mấy lần không thấy trả lời, đứng đợi ngoài cửa hồi lâu, sữa sắp ng/uội.
Tôi lên tiếng: "Anh, em vào luôn nhé?"
Mở cửa, thoáng nghe tiếng nước chảy rời rạc.
Nhận ra anh đang tắm, tôi nhanh chân bước vào đặt sữa xuống.
Quay người, chạm phải ánh mắt Đoàn Thư Gia.
Mái tóc ướt nhễ nhại trước trán anh đang nhỏ từng giọt nước, giọt nước vô tình rơi trúng sống mũi cao.
Một mạch lướt qua cằm, cổ, cuối cùng hòa vào dòng nước nhỏ trên ng/ực.
Ánh mắt trượt xuống dưới.
Tấm áo bỗng che khuất cảnh tượng tiếp theo.
Đoàn Thư Gia vội vàng thắt dây lưng.
Tôi chân thành khen ngợi: "Anh tập thể hình đẹp đấy."
Đoàn Thư Gia méo miệng.
Ngay sau đó, căn phòng vang lên giọng nam cao.
"Đoàn Vân Kỳ! Ai cho em tự ý vào phòng anh?!"
Tôi gi/ật mình.
Vừa chạy ra ngoài vừa giải thích.
"Em chỉ mang sữa cho anh thôi."
"Mang sữa cũng không được!"
Đoàn Thư Gia là một công tử khó tính, nóng tính và hay chấp nhặt.
Mấy ngày liền không thèm nhìn mặt tôi, thấy tôi là quay đi.
Tai anh vẫn còn phớt hồng.
Tôi bặm môi.
Hóa ra anh trai vẫn chưa hoàn toàn coi tôi là em gái, chỉ vào phòng anh một chút mà gi/ận dữ thế này.
Nếu không phải tôi nửa đêm đi bắt gặp Hoắc Xuyên chơi ván trượt.
Chắc anh vẫn chẳng thèm để ý đến tôi.
Nghĩ tới đó, tôi chợt nhận ra.
Anh lo lắng cho sự an nguy của em mới tìm tới, nghĩa là trong lòng vẫn có em.
...
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Đoàn Thư Gia đẩy cửa phòng hội học sinh, như vừa vận động mạnh, thở không ra hơi.
"Cuối cùng cũng tìm thấy em, em đến hội học sinh làm gì?"
Chưa kịp ngăn cản, anh bạn nãy đã nhanh miệng: "Cô ấy đến tìm Chủ tịch Hoắc."
"..."
Anh trai lại sắp làm lo/ạn rồi.
Quả nhiên.
Đoàn Thư Gia nổi trận lôi đình: "Đoàn Vân Kỳ, sao em lại loanh quanh bên hắn nữa vậy?"
Quát xong, anh quét mắt nhìn quanh: "Hoắc Xuyên, cậu ra đây!"
"Anh ấy không có ở đây." Tôi cao giọng.
"Không có?" Đoàn Thư Gia đang nổi cáu bỗng dịu xuống ngay, "Bận việc tốt, bận việc tốt."
Không tiếp xúc được với Hoắc Xuyên, anh vui cái gì thế?
Đúng là anh trai ngốc nghếch.
"Anh tìm em làm gì?"
"Đi ăn chứ làm gì." Đoàn Thư Gia nhướng mày, "Anh gặp bạn cùng phòng em dưới ký túc xá, cô ấy bảo em đến hội học sinh xử lý việc."
Tôi tự đi về phía trước, "Chúng ta không cùng trường, đi ăn chung phiền phức lắm."
Đoàn Thư Gia mặt thoáng sững sờ, cười gi/ận dỗi: "Phiền phức? Anh chạy sang trường em đón, em còn chê phiền?!"
Bị anh làm phiền, tôi đành chiều theo: "Anh hiểu nhầm rồi, em chỉ sợ anh mệt thôi."
"Anh không mệt." Đoàn Thư Gia được quan tâm bật cười, đuôi mắt ánh lên vẻ đắc ý: "Anh đến tìm em, vui không?"
Lời anh nói tôi chẳng để bụng.
Không đếm nổi đây là lần thứ bao nhiêu rồi.
Lỡ lần này Hoắc Xuyên có mặt, lại bị anh phá đám.
Mấy hôm trước mẹ gửi cho tôi một bức ảnh kèm lời nhắn: "Vân Kỳ, cổ phiếu công ty lại giảm rồi."
Tôi an ủi: "Con hiểu."
"Vân Kỳ, chúng ta thực sự rất cần hợp tác với nhà họ Hoắc, hợp tác thành công, con muốn gì cũng được."
"Đây là việc con nên làm, mẹ ạ."
Việc hợp tác công ty đang rất cấp bách.
Không thể tiếp tục thế này được nữa.
Tôi dừng bước, không nhịn được nữa bèn nói thẳng.
"Anh trai, em đang theo đuổi Hoắc Xuyên, anh đừng đến tìm em nữa."
5
Nụ cười trên mặt Đoàn Thư Gia đóng băng.
Một khoảng lặng kéo dài.