Tôi sợ bị cậu nhìn thấy, lặng lẽ lùi về phòng.
Bà ngoại ho một tiếng, quát nghiêm khắc:
"Đủ rồi, có hết được không? Mày nói mấy chuyện đó với một đứa trẻ để làm gì? Lúc đó nó còn..."
"Được, tao không nói nữa. Nhưng có một câu tao phải nói rõ: Nếu muốn nó ở đây thì đừng hòng tao cho một xu. Mày muốn nuôi nó, muốn cung phụng nó là việc của mày. Cả đời này tao không thể nào tiêu một đồng cho họ Lý!"
4
Cánh cửa sập ầm một tiếng.
Tiếng xe máy gầm rú dần khuất sau lưng, tôi lại bước ra cửa.
Qua khe cửa, bà ngoại ngồi trên ghế đẩu lau nước mắt.
Trong lòng tôi quặn thắt.
Cậu gh/ét mẹ tôi, nên cũng gh/ét luôn cả tôi.
Giờ đây ngay cả bà ngoại cũng bị tôi liên lụy.
Bà đã già rồi, không làm việc nặng được.
Cuộc sống hàng ngày đều trông cậy vào cậu.
Nếu cậu không cho bà tiền sinh hoạt,
cuộc sống của bà sẽ rất khó khăn.
Thêm tôi - một miệng ăn nữa,
thật đúng là thêm dầu vào lửa.
Tôi phải rời khỏi đây thôi.
Đi tìm bố, hoặc đi tìm mẹ.
Chắc họ sẽ cho tôi ở lại... phải không?
Tôi không thể phá vỡ cuộc sống yên bình vốn có của bà ngoại,
càng không thể ảnh hưởng đến qu/an h/ệ mẹ con giữa bà và cậu.
Bà ngoại r/un r/ẩy bước vào phòng.
Tôi vội ngồi xuống ghế cầm bút, giả vờ chăm chú làm bài tập.
Bà nhìn thấy vết nước trên vở, ôm tôi vào lòng dịu dàng nói:
"Cậu mày chỉ là hay nói to thôi, nó vốn là đứa tốt. Tiểu Anh chúng ta cũng là đứa bé ngoan mà."
"Cậu nói vậy chỉ là nhất thời nóng gi/ận, cháu đừng để bụng. Bà thích Tiểu Anh, thích sống cùng Tiểu Anh lắm."
Tôi ôm ch/ặt lấy bà, nước mắt rơi trên chiếc áo khoác bạc màu bà giặt.
Gật đầu lia lịa.
Bà thương tôi, tôi cũng thương bà.
Nhưng tôi không thể trở thành gánh nặng của bà.
Từ đó trở đi, ba bữa của tôi và bà đều biến thành cháo trắng với dưa muối.
Bà ngoại hiểu rõ, những lời cậu nói không phải nhất thời nóng gi/ận.
Cậu dường như c/ăm gh/ét mẹ tôi đến tận xươ/ng tủy, gh/ét bỏ tôi đến cực điểm.
Đã nhiều lần tôi muốn hỏi bà ngoại:
Tại sao cậu lại gh/ét mẹ tôi đến thế?
Nhưng mỗi lần định hỏi lại nuốt lời.
Sợ bà nghĩ tôi lắm chuyện rồi không thương nữa.
Bà ngoại bắt đầu mỗi ngày đều ra đồng cuốc đất. Bà nói mảnh đất này bỏ hoang nhiều năm rồi, nhổ cỏ dại đi, sang năm trồng lúa, lúc đó chúng ta sẽ có tiền.
Tan học, bà ngoại vẫn chưa về.
Thùng gạo đã thấy đáy.
Tôi bốc một nắm nhỏ bỏ vào nồi, đổ nước vào.
Trời sẩm tối bà mới về.
Bà trông mệt lả, giày còn dính đất đen.
Tôi vội đỡ lấy chiếc cuốc trong tay bà, kê ghế, mang nước ấm đã để ng/uội từ sớm.
Bà ngoại mỉm cười xoa đầu tôi, khen tôi ngoan.
Bà rút trong túi ra hai quả dại, đặt vào lòng bàn tay tôi:
"Ngọt lắm đấy, ăn thử đi cháu."
Nước quả như đ/á/nh thức vị giác, tôi chẳng làm gì mà ăn nhiều hơn cả bà.
Cảm giác tội lỗi, tự trách cứ đeo bám tôi suốt đêm.
5
Hôm sau tôi dọn dẹp nhà cửa, giúp bà giặt quần áo.
Khoác ba lô lên vai, rời khỏi nhà bà ngoại.
Đầu tiên tôi đi tìm bố.
Mẹ từng nói nhà chú Ngụy đã có hai đứa con rồi,
không còn phòng trống cho tôi ở.
Mẹ hứa sẽ bàn với chú Ngụy để đón tôi về sau.
Nhưng bấy lâu mẹ vẫn chưa quay lại,
chứng tỏ vẫn chưa thuyết phục được chú Ngụy.
Làng của bố cách nhà bà ngoại rất xa,
tôi đi bộ đến tận chiều mới tới.
Dừng ở đầu làng suy nghĩ, nếu bố hỏi tại sao tìm đến,
thì sẽ nói là nhớ bố, muốn ở bên bố.
Nói vậy chắc bố sẽ mềm lòng...
sẽ cho tôi ở lại...
Vừa bước đến cửa vừa thấp thỏm lo âu,
nhưng cửa đã khóa ch/ặt.
Con chó đen to lớn trước cửa cũng biến mất.
Tôi ngồi trước cửa đợi bố.
Nhìn căn phòng đổ nát của Đại Hắc, lòng quặn thắt.
Không biết đã bao lâu,
có bác hàng xóm đi ngang trông thấy tôi.
Bác tiến lại ngạc nhiên:
"Ôi, Tiểu Anh, cháu lớn thế này rồi cơ à? Cháu làm gì ở đây thế?"
"Cháu... cháu nhớ bố, đến tìm bố ạ."
"Đứa bé tội nghiệp, bố cháu dọn đi lâu rồi. Ông ấy vào Nam rồi, nghe nói lập gia đình ở đó, chắc chẳng về làng quê này nữa đâu."
Nước mắt tủi thân rơi lã chã xuống lớp bụi dưới chân.
Tâm trạng rơi xuống đáy vực.
Giờ chỉ còn cách đi tìm mẹ.
Tôi biết nhà chú Ngụy ở đâu.
Hồi mẹ và chú Ngụy mới quen, bà ấy từng dẫn tôi đến một lần.
Tuy không nhớ số nhà nhưng tôi biết tên khu phố.
Đến thị trấn, chuyến xe buýt cuối cùng lên thành phố sắp chạy.
Tôi vừa chạy theo vừa gọi, bác tài xế dừng xe mở cửa, liếc lạnh nhạt rồi cáu kỉnh:
"Bốn nghìn."
Tôi bối rối đứng trước cửa, cắn móng tay r/un r/ẩy:
"Cháu... cháu không có tiền..."
"Không tiền thì đi xe làm gì? Xuống ngay!"
"Nhưng có người đón cháu ở thành phố, đến nơi cháu trả tiền được không ạ?"
Trên xe có người bắt đầu giục:
"Đi không đấy? Đứa không tiền thì tống xuống đi, đừng làm mất thời gian bọn tôi."
Tôi sợ phát khóc, nước mắt lưng tròng nài nỉ:
"Cháu không ngồi ghế, cháu đứng được không ạ?"
Tài xế trừng mắt, đóng sập cửa lại.
Càng gần huyện thành,
tôi càng thấy căng thẳng.
Không biết mẹ có đồng ý cho tôi ở lại không, chú Ngụy có bằng lòng không.
Đến bến cuối, tài xế gọi gi/ật tôi lại:
"Người đón cháu đâu? Không trả tiền định chuồn hả?"
Đầu óc tôi như có tiếng n/ổ,
cúi gằm mặt thì thào:
"Cháu... cháu sau này sẽ trả bác..."
"Nhỏ tuổi đã học nói dối rồi hả? Bố mẹ dạy mày kiểu gì thế? Nói dối phải trả giá đấy."
Người tôi run bần bật, nước mắt nhòe nhoẹt,
đưa chiếc cặp ra nghẹn ngào:
"Cái này cho bác... đủ... đủ tiền xe chưa ạ?"
Tài xế nhìn tôi dở khóc dở cười, quát một tiếng:
"Cút!"
6
Trên đường đến nhà chú Ngụy, tôi thấy chiếc xe máy quen thuộc.
Người tôi nóng bừng.
Đảo mắt nhìn quanh.
Ở tiệm sửa xe không xa, tôi thấy cậu và cả mẹ nữa.
Mẹ tôi sau bao ngày gặp lại trông còn sang trọng hơn.
Tóc uốn xoăn, mặc váy liền,
ăn mặc y hệt người thành phố khiến bà trông trẻ trung xinh đẹp hẳn.
Tôi muốn chạy tới ôm chầm lấy bà ấy,
nhưng giọng cậu khiến tôi đứng ch/ôn chân tại chỗ.