Tôi thu hồi toàn bộ khí lực.
Linh khí chảy khắp tứ chi bách hài, trong chớp mắt tôi đã khôi phục đạo pháp.
Hồng Hồ, Bạch Hạc, Huyền Xà phản bội, đó là chuyện thường.
Nhưng Sư Tôn phản bội... sao có thể không tính là phản bội?
"Sư Tôn, dùng đệ tử chống thiên kiếp, thật là cảm ơn ngài nhiều lắm."
Giờ đây, đệ tử sẽ hảo hảo báo đáp ngài.
Toàn thân tôi tích lũy lực lượng, một chưởng đ/á/nh trúng ng/ực Cúc Vân Lan.
Hắn lập tức g/ãy hai chiếc xươ/ng sườn, phun ra một ngụm m/áu tươi.
Ánh vàng lóe lên, xuyên thủng đám mây đen.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, tôi phi thăng!
20
Các đạo hữu dưới đài trố mắt hết lần này đến lần khác, kinh ngạc tới mức không thể tả.
Tình tiết diễn biến quá nhanh, mọi người hoàn toàn không kịp phản ứng.
Một đám người quỳ rạp xuống đất.
Đồng loạt ngửa mặt nhìn lên, xem tôi toàn thân ánh vàng phi vào mây ngàn, xem tôi dùng lôi điện trừng ph/ạt lão m/a đầu âm hiểm xảo trá, t/àn b/ạo khát m/áu, xem mạng người như cỏ rác!
Ầm ầm——
Ầm ầm——
Thiên lôi đuổi theo hắn đ/á/nh không ngừng nghỉ!
Cúc Vân Lan chạy trốn khắp nơi, mấy lần định phản kích nhưng hoàn toàn không đỡ nổi.
Hắn bị đ/á/nh đến nỗi đầu ch/áy mặt nám, m/áu me đầm đìa, thảm hại vô cùng.
Bình luận reo hò cuồ/ng nhiệt:
【Đã quá!!! Không ngờ lại có cách này!】
【Đã quá xá là đã!】
【Hu hu, Tiểu Bạch Hoa, hãy trả th/ù cho Cừu Viễn và Vũ Muội tỷ tỷ đi!!】
【Nhân quả báo ứng, quả không sai.】
【Đánh nữa đi, còn tám mươi đạo thiên lôi nữa!】
Trong mắt tôi lóe lên tia lạnh lẽo.
Sai rồi, không phải tám mươi.
Mà là tám trăm tám mươi tám đạo.
Trừ đi tám mươi đạo thiên kiếp, tám trăm đạo còn lại là món quà tôi tặng hắn.
Miễn phí.
Đám đạo hữu dưới đài đồng loạt ngửa cổ, há hốc mồm, mãi lâu sau mới nhận ra mình vừa chứng kiến cảnh tượng gì.
"Chuyện... chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
"Ta không nằm mơ chứ? Sư tỷ Lý của Ngự Thú Tông chúng ta phi thăng rồi!"
"Không phải nói sư tỷ Lý hoàn toàn không có linh khí sao? Sao lại phi thăng được?"
"Chị ấy vốn nổi tiếng là phế vật trong tông môn mà."
"... Ai bảo sư tỷ Lý là phế vật? Chính các người mắt đi/ếc tai ngơ!"
"Chưởng môn vừa nói muốn ăn thịt chúng ta, hắn đã nhập m/a rồi sao?"
"Nhập m/a cũng đừng sợ, sư tỷ Lý nhà các người không đang dùng lôi đ/á/nh hắn đó sao... nhất định sẽ khiến hắn tỉnh ngộ!"
"Thật kỳ lạ.
"Lão phu xem đến nỗi đầu óc ong ong, rốt cuộc là chuyện gì thế?"
"Lão phu sống hơn trăm tuổi, lần đầu thấy cảnh tượng quái đản như vậy."
"Lão phu cũng thế, chuyến này thật không uổng công!"
"Ha ha ha ha, quả nhiên chỉ cần sống đủ lâu, chuyện gì kỳ quái cũng được thấy."
Đột nhiên, một tiếng rồng gầm vang lên.
Thần Ẩn hóa thành Thiên Long tử kim, bay lên không trung.
Biển mây cuộn sóng, lôi điện như chớp gi/ật.
Thiên nữ đạp mây mà đứng, vạt áo phất phới.
Thiên long lượn quanh, thần quang rực rỡ.
——Thần Ẩn thật cho tôi đủ mặt mũi.
Cảnh tượng này lại khiến mọi người một phen kinh hãi.
Thiên long cất giọng trong trẻo mê hoặc:
"Tuyệt diệu, tiểu tăng cũng thông quan rồi."
Tôi cười ngọt ngào đầy châm biếm:
"Chúc mừng chúc mừng.
"Đoạn kết này, ngài đúng là đóng vai trò trang trí rất tốt."
Lúc rời đi trên mây, mọi người quỳ rạp bái lạy.
Tôi ngoảnh đầu nhìn lại.
Giữa chốn hồng trần ồn ã, chỉ một cái liếc mắt đã thấy được tiểu sư muội.
Thiếu nữ khoác váy tiện màu tím nhạt, đờ đẫn ngước nhìn tôi, tựa như đóa diên vĩ đong đưa trong nắng chiều.
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ đôi mắt nàng.
Trong đồng tử nàng, ngọn lửa đang bùng ch/áy dữ dội.
Ngoại truyện 1
Sảnh chờ game.
Nhìn thấy Thần Ẩn, tôi suýt nữa muốn chui xuống đất.
Yêu tăng mỉm cười ôn hòa:
"Chiếc Lá Che Mắt đó, là ta tặng ngươi."
Tôi toát mồ hôi hột:
"Đúng vậy đúng vậy."
Yêu tăng nhướng mày:
"Kết quả là ngươi dán lên người ta?"
Trước khi vào game, Thần Ẩn đưa tôi một chiếc lá bích, nói trong game có người chơi tên Cúc Vân Lan cực kỳ âm hiểm.
Nếu gặp phải, hãy dán Lá Che Mắt lên người hắn để tự bảo vệ.
Vào game rồi, hệ thống ch*t ti/ệt khiến tôi mất trí nhớ.
Thần Ẩn là ai, Cúc Vân Lan là ai.
Tôi ném hết ra sau đầu.
Nhìn đôi mắt trong veo của yêu tăng, tôi chắp tay van nài:
"Tôi mời ngài ăn cơm!"
Yêu tăng mỉm cười, lịch sự đáp:
"Từ chối thì thất lễ.
"Tuy nhiên, tiểu tăng không có gì giỏi, ngoài nhan sắc tạm được, ngồi cạnh ngươi không thể đùa giỡn cho vui, chỉ có thể đóng vai trò trang trí thôi nhé."
A a a, a a a.
Ai c/ứu tôi với? (cong người như con tôm.jpg)
Ngoại truyện 2【Tiểu sư muội Lê Sanh】
Lê Sanh vốn là một con thỏ trắng, nàng đem lòng yêu một vị tiên tỷ trong tông phái Ngự Thú.
Vẫn nhớ như in, đó là một buổi bình minh nửa năm trước.
Nàng may mắn thoát khỏi miệng yêu hổ, nhưng bị thương ở cánh tay, nằm thảm thương trong vũng bùn, buông xuôi tất cả.
Ánh thu vàng rực, tựa quả hồng chín trên cành.
Phơi mình dưới nắng, cả người uể oải.
Lê Sanh mệt mỏi nhắm mắt, đột nhiên một giọng nói ngọt ngào vang lên phía trên:
"Ôi, con thỏ nhỏ đáng thương quá."
Lê Sanh ngẩng đầu, hé mắt nhìn lên.
Không ngờ——
Một cái nhìn lên, chính là kinh h/ồn nhất kiến!
Nàng chưa từng thấy ai đẹp đến thế, tiên phong đạo cốt, nhanh nhẹn lanh lợi, nụ cười cong cong tựa trăng non, còn xinh đẹp hơn cả tiên nữ trên cung trăng.
Trái tim Lê Sanh như ngừng đ/ập, quên cả nỗi đ/au.
...
Nàng c/ứu nàng.
Nàng chữa lành vết thương cho nàng.
Nàng thả nàng về rừng.
Lê Sanh nhớ nàng, bèn tự bẻ g/ãy cánh tay mình, lần này đến lần khác... lần này đến lần khác... lần này đến lần khác!
Mỗi lần tiên tỷ đều xót xa nhíu mày:
"Sao lại bất cẩn thế hả, thỏ nhỏ?"
...
Nỗi nhớ không thể chịu nổi, nàng phải tìm cách tiếp cận, đổi một thân phận mới.
Lê Sanh hóa thành hình người, bái nhập Ngự Thú Tông.
Nhưng chưa kịp nghĩ cách tiếp cận, nàng đã thấy nàng c/ứu một con hồ ly đỏ đáng ch*t!
Đáng gh/ét!!
Đáng gh/ét!!!
Nàng muốn gi*t con hồ ly đó!!!
Nhưng không được không được không được, tiên tỷ sẽ gi/ận.
Nàng phải khiến nàng biết, "đàn ông không đáng tin."
Lê Sanh thi triển mị thuật.
Con hồ ly lơ đễnh một chút, đã trúng chiêu.
Thiếu nữ cười lạnh:
"Đừng trách ta.
"Nếu ngươi trung thành trăm phần trăm với nàng, đã không trúng chiêu.
"Chỉ cần trong lòng ngươi d/ao động một tơ hào, lập tức bị ta câu mất h/ồn phách.
"Một tơ hào d/ao động này~ tựa khe nứt trên vỏ trứng, sớm muộn cũng nứt to không thể vá.
"Biến tâm, chỉ là chuyện sớm muộn.
"Ta chỉ đẩy nhanh quá trình, để nàng sớm nhận rõ mà thôi."
Đáng gh/ét!
Đáng gh/ét!
Đuổi xong hồ ly, lại đến con hạc trắng.
Đuổi xong hạc trắng, lại đến con rắn đen.