Cha theo hoàng thượng đích thân xuất chinh, mẹ lúc này đang mang th/ai sắp đến ngày sinh nở.
Bà mụ trong phủ nhân lúc quốc công vắng nhà, mẹ sau sinh còn yếu ớt, đã ôm cháu gái mình đặt vào lòng mẹ. Còn ta thì bị ném tại ngôi miếu hoang ngoại thành.
Sự thật này chỉ được tiết lộ khi bà mụ hấp hối. Lẽ ra bà có thể mang bí mật ấy xuống mồ, có lẽ vì lương tâm cắn rứt, hoặc vì lý do nào khác.
Cha nuôi đang trên đường về Thanh Châu, đi ngang miếu hoang nghe tiếng trẻ khóc, ta mới thoát ch*t.
Năm ngoái, cha nuôi qu/a đ/ời vì bệ/nh. Trước khi mất, ông nói sự thật ta không phải con ruột - điều ta chẳng lấy làm ngạc nhiên.
Bởi cha nuôi mặt mũi tầm thường, sao có thể sinh ra đứa con gái tuyệt sắc như ta? Đây là lời của Vương đại nương b/án thịt lợn hàng xóm, dù lòng ta cũng thường hoài nghi.
04
Xe ngựa dừng trước phủ quốc công.
Vén rèm lên, ta thấy cha Vương Chính Lâm cùng cả phủ đứng sẵn ngoài cổng.
Cha đứng đầu đoàn, khoác áo choàng rộng, nét mặt mang khí phách chiến trường khiến người khác e dè. Con người này chỉ giỏi cầm quân, chuyện triều chính không màng tới.
- Lan... Lan Tích đó sao?
Cha run run bước tới, mắt đỏ hoe.
Đôi bàn tay thô ráp nắm lấy tay ta, chai sạn dày cộm khiến da đ/au nhói.
Ta giả vờ sợ hãi, cúi đầu không dám đáp lời.
- Đây hẳn là muội muội?
Từ sau lưng cha bước ra một người - Vương Lan Nhược.
- Đây là tỷ tỷ của con, Lan Nhược.
Vương Lan Nhược mặc áo khoác dài cổ đứng màu xanh ngọc bích, bên trong là váy mã diện kim tuyến lấp lánh. Da trắng môi hồng, dáng vẻ quý phái đoan trang của tiểu thư danh gia.
Ta cúi đầu giả vờ e lệ, che giấu ánh mắt chấn động.
Nhớ lại kiếp đầu tiên khi ta trở về, Vương Lan Nhược cáo ốm không tiếp. Kiếp thứ hai, nàng bị đưa khỏi phủ từ sớm. Còn lần này, nàng chủ động đứng đón ta ngoài cổng.
Mỗi kiếp nàng đều chọn cách ứng xử khác nhau. Phải chăng do ta thay đổi nên nàng cũng đổi, hay cả hai cùng biến chuyển?
Một ý nghĩ kinh hãi lóe lên.
Tối đó, A Bảo lén đến phòng ta.
- Thấy chưa, ta không lừa ngươi đâu. Ta đúng là tiểu thư quốc công phủ. Ngươi cứ bảo vệ ta, giàu sang không thiếu.
Ta đắc ý nhìn A Bảo, tháo chiếc vòng ngọc bích đeo tay đưa cho hắn.
A Bảo ngơ ngác nhìn vòng ngọc.
Ta nghi hoặc:
- Chê ít? Ta mới về nhà, đây là mẹ cho, hẳn rất quý. Áo ngươi cũ rồi, đem vòng đi cầm m/ua đồ mới. Đợi khi ta có lương, sẽ đổi cho ngươi bộ tốt hơn.
A Bảo lại đỏ mặt, dường như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng chỉ bật ra hai tiếng:
- Đa tạ.
05
Ta bảo A Bảo lén theo mình, định tìm Vương Lan Nhược.
Khi tới sân viện của nàng, thấy Vương Lan Nhược đứng trước cửa, ánh mắt lạnh lùng, thần sắc điềm tĩnh như đã chờ đợi từ lâu.
- Ngươi tới rồi.
Chỉ một câu, tim ta đ/ập lo/ạn. Ta biết dự đoán mình đúng - Vương Lan Nhược cũng trọng sinh.
Lòng chợt se lại, nhìn tấm áo gấm thêu hoa trên người, lẽ nào phú quý vừa tới tay lại bay mất?
Chợt nghĩ tới A Bảo, trong lòng an ủi đôi phần - giữ được mạng cũng là may.
Vương Lan Nhược quay vào nhà, ra hiệu cho ta theo.
Ta liếc nhìn A Bảo đang nấp trong bóng tối, thấy hắn gật đầu báo an toàn, mới yên tâm bước vào.
- Hai kiếp trước, không phải ta gi*t ngươi.
Giọng nàng lạnh như gió đông thổi qua.
Ta giả bộ kinh ngạc, bụm miệng không dám thốt lời.
Nàng lại nói:
- Khang vương phủ không thể gả vào. Đầu óc ngươi không được.
Vẻ mặt kh/inh thị của nàng như muốn nói: "Ta biết dù trọng sinh bao lần, thứ đồ nhà quê như ngươi vẫn ng/u ngốc như xưa".
Ta tức gi/ận:
- Ta đúng là không bằng tỷ từ nhỏ lớn lên trong quốc công phủ, cầm kỳ thi họa, lễ nghi không thiếu thứ gì.
Vẻ mặt Vương Lan Nhược dịu xuống, ánh mắt trở nên ôn hòa hơn. Nàng thở dài sâu.
06
- Ngươi có biết hai kiếp trước, sau khi ngươi ch*t không bao lâu thì quốc công phủ bị tịch biên, tru di tam tộc, ta cũng không thoát?
Giọng nàng trầm xuống như cảnh phủ đổ đang hiện ra trước mắt.
Ta dừng bước, kinh ngạc nhìn nàng.
- Kiếp đầu, chẳng phải tỷ bỏ đ/ộc vào bánh của ta sao?
- Đêm đó ta chỉ định khuyên ngươi đừng gả vào Khang phủ. Bánh là ta lấy đại trong bếp. Chưa kịp nói, ngươi đã trúng đ/ộc. Nhân tiện, lúc ch*t trông ngươi rất thảm hại.
Ta nén lòng muốn t/át ch*t nàng.
Nhưng nàng nói chuyện thật duyên dáng, đoan trang tú lệ. Dù gi/ận dữ đến mấy, trâm cài trên tóc vẫn không xê dịch - đúng là phong thái đích nữ danh môn.
Còn ta dù mặc đồ giống nàng, cũng không bắt chước được một phần.
- Thế kiếp thứ hai? - Ta hỏi.
- Kiếp thứ hai... - Nàng nheo mắt, tiếp tục nhìn ta bằng ánh mắt coi thường.
- Vương Lan Nhược, ý ngươi là sao? - Ta đ/ập bàn quát.
- Kiếp đó ngươi vừa về đã đuổi ta đi. Cha mẹ bảo đợi ngươi bình tĩnh sẽ đón ta về. Ngươi vẫn chọn gả cho thế tử Khang phủ. Ta ở trang viện ngoại thành, không tiện về kinh, chỉ nghe nói ngươi trở thành mồi cho cá sông thành.
Ta nghe rõ giọng châm chọc nhưng thấy nàng mặt lạnh như tiền, ánh mắt ghim ch/ặt.
Tay ta siết ch/ặt vạt váy, vò nhàu không thốt nên lời.
- Thỏ ch*t chó săn bị nấu. Khi đ/á/nh thiên hạ, cha là mãnh tướng. Giờ, cha thành cái gai trong mắt bậc quân vương.
Ta hiểu ra. Thiên hạ thái bình, hoàng thượng không thể dung nổi trấn quốc công phủ nữa rồi.