Cô ấy chỉ thẳng vào Minh Triết đang ngồi yên lặng đọc sách ở góc phòng, như thể cậu bé vừa phạm phải tội á/c tày trời.

Thẩm Dật dừng động tác cởi áo khoác, chau mày nhìn Minh Triết: “Minh Triết, có chuyện gì vậy?”

Minh Triết gấp sách lại, gương mặt nhỏ vẫn lạnh lùng: “Không được chọn, chỉ là không được chọn thôi.”

“Làm sao có thể không được chọn!” Lâm Vi ngắt lời, giọng đầy kích động, “Giáo viên đã nói với em rồi! Trong vòng tuyển chọn có phần diễn thuyết ứng biến, kiểm tra khả năng phản ứng và biểu đạt! Trước đây Minh Triết hùng biện giỏi thế nào! Còn bây giờ? Chắc chắn là lười luyện tập rồi! Đầu óc chỉ nghĩ đến chơi Lego đ/á/nh game thôi!” Cô ta liếc tôi một cái đầy ẩn ý.

Tôi bưng một đĩa nho rửa sạch từ bếp bước ra, nghe thấy thế cũng chẳng dừng bước, đặt đĩa nho lên bàn khách, tự mình nhón một quả ném vào miệng.

Ừ, ngọt thật.

“À, bài diễn thuyết đó à,” tôi nhai ngấu nghiến nói, “Minh Triết có nói với tôi. Đề tài là ‘Ước mơ của cháu’, đúng không?”

Thẩm Dật và Lâm Vi cùng nhìn về phía tôi.

“Minh Triết lên nói,” tôi nhả hạt nho ra, “ước mơ của cậu bé là trở thành nhà thiết kế game, tạo ra trò chơi mà trẻ em toàn thế giới đều thích, khiến mọi người đều vui vẻ.”

Tôi nhìn Minh Triết, cậu bé mím môi nhưng ánh mắt lấp lánh.

“Sau đó thì sao?” Thẩm Dật hỏi với giọng khó đoán.

“Sau đó?” Tôi nhún vai, “Giám khảo nói rằng chủ đề không đủ cao xa, thiếu ý thức trách nhiệm xã hội và tinh thần gánh vác của giới tinh anh, không phù hợp tiêu chuẩn ‘Lãnh đạo tương lai’. Vì thế, bị loại thôi.”

Lâm Vi lập tức bắt lấy câu nói: “Nghe chưa! Nghe chưa! Nhà thiết kế game? Đó gọi là ước mơ gì chứ! Đúng là ham chơi hư thân! Tô Vãn, đây là giá trị quan cô gieo rắc cho nó sao? Cô có tâm địa thế nào vậy!”

Thẩm Dật không nói gì, chỉ nhìn Minh Triết: “Minh Triết, đây là suy nghĩ thật của con?”

Minh Triết gật đầu mạnh mẽ: “Vâng! Con thích game! Con muốn tạo ra trò chơi còn hay hơn cả Hải Trình Vũ Trụ!” Đó là tựa game giải đố mà cậu bé mê mẩn thời gian gần đây.

Thẩm Dật trầm mặc một lát, ánh mắt lại hướng về tôi: “Em… ủng hộ nó?”

“Ủng hộ chứ.” Tôi nói như điều hiển nhiên, “Ước mơ nào có phân biệt cao thấp? Nuôi sống bản thân, làm điều mình thích, còn mang lại niềm vui cho người khác, chẳng phải rất tốt sao? Còn hơn mấy kẻ miệng nói ước mơ cao cả, sau lưng toàn làm chuyện mờ ám.” Tôi liếc Lâm Vi một cái đầy ẩn ý.

Lâm Vi tái mặt vì tức gi/ận: “Thẩm Dật! Anh nghe cô ta nói gì kìa! Cô ta đang dạy hư đứa trẻ! Minh Triết phải đi với em! Em không thể để nó ở đây bị h/ủy ho/ại!”

“Đủ rồi.” Giọng Thẩm Dật không cao, nhưng mang theo uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.

Phòng khách lập tức yên ắng.

Anh nhìn Lâm Vi, ánh mắt xa cách và lạnh lùng: “Vi Vi, quyền nuôi dưỡng Minh Triết thuộc về anh. Vấn đề giáo dục của nó, anh và Tô Vãn sẽ chịu trách nhiệm. Sự quan tâm của em, chúng tôi xin nhận. Sau này không có việc quan trọng, không cần đặc biệt tới đây.” Anh dừng lại, thêm vào, “Đặc biệt, đừng có trước mặt trẻ con, phỉ báng người nhà của nó.”

“Người nhà? Cô ta tính là người nhà gì!” Lâm Vi gào lên, chỉ thẳng vào tôi.

Ánh mắt Thẩm Dật bỗng sắc bén: “Tô Vãn là vợ anh, là mẹ hợp pháp của Minh Triết. Đương nhiên cô ấy là người nhà của anh, cũng là người nhà của Minh Triết. Điều này, xin em nhất định phải nhận rõ.”

Lâm Vi như bị sét đ/á/nh, loạng choạng lùi một bước, nhìn Thẩm Dật đầy khó tin, lại nhìn tôi đang điềm nhiên, rồi nhìn Minh Triết đang cúi đầu nhưng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Trên khuôn mặt được trang điểm tinh tế của cô ta, sắc m/áu rút hết, chỉ còn lại vẻ tái nhợt và xám xịt tuyệt vọng.

Cô ta biết, mình đã thua hoàn toàn. Không phải thua trước sự bảo vệ của Thẩm Dật, mà thua trước sự lựa chọn im lặng của Minh Triết, và mối qu/an h/ệ “buông xuôi” nhưng vững chắc khó hiểu giữa tôi với cậu bé.

Cuối cùng cô ta chẳng nói gì thêm, thất thểu rời khỏi nhà họ Thẩm, bóng lưng thật thảm hại.

Sau màn kịch của Lâm Vi, cuộc sống dường như trở lại bình yên. Nhưng tôi biết, trong lòng Thẩm Dật không hoàn toàn không gợn sóng. Những lời chỉ trích về “tiền đồ”, “giáo dục tinh anh” của Lâm Vi tựa mũi kim, ít nhiều đã đ/âm vào tim anh.

Xét cho cùng, anh là người cầm lái của gia tộc họ Thẩm, Minh Triết là người thừa kế duy nhất của anh.

Tôi có thể cảm nhận, những khóa học anh sắp xếp cho Minh Triết tuy không khôi phục môn cưỡi ngựa, nhưng tăng thêm nhiều nội dung khai mở kiến thức thương mại và tài chính. Gia sư cũng đổi người nghiêm khắc hơn, chú trọng “thành quả” hơn.

Gương mặt nhỏ của Minh Triết lại căng thẳng, sau mỗi buổi học thường u uất.

Phương châm “buông xuôi” của tôi đứng trước thử thách khốc liệt. Đồng minh dường như có dấu hiệu phản bội.

Đúng lúc này, trường của Minh Triết tổ chức hội thao gia đình mùa xuân.

Trước đây những hoạt động như thế này, Thẩm Dật đang ở nước ngoài hoặc họp hành, chưa từng tham gia. Minh Triết cũng quen với việc được người giúp việc hoặc trợ lý đi cùng.

Nhưng lần này, gia sư “ôn hòa” nhắc nhở tôi: “Phu nhân Thẩm, lần hội thao này có các hạng mục phụ huynh và con cái cùng tham gia, rất quan trọng trong việc bồi dưỡng tinh thần đồng đội và cảm giác vinh quang của trẻ. Phía ngài Thẩm… có lẽ không rảnh, phu nhân xem…”

Hiểu rồi. Ý là tôi - người mẹ kế rảnh rỗi - nên lên sân khấu biểu diễn.

Minh Triết biết chuyện, mặt nhăn như bã trầu, ấm ức nói: “…Thôi, con bỏ cuộc.” Cậu bé có lẽ nghĩ, để tôi - kẻ lười nhác mang dép thỏ xem phim - tham gia hội thao, còn nh/ục nh/ã hơn cả việc bị loại khỏi trại mở rộng.

“Bỏ cái gì!” Tôi xắn tay áo không tồn tại, “Hội thao thôi mà! Chuyện nhỏ như con thỏ! Để mẹ cho con thấy thế nào là ‘người không thể đoán qua vẻ ngoài’!”

Minh Triết nhìn tôi với ánh mắt “mẹ lại n/ổ rồi”.

Ngày hội thao, nắng vàng rực rỡ. Trên thảm cỏ lớn của trường học, tiếng người ồn ào, khắp nơi là phụ huynh mặc đồ thể thao tràn đầy sức sống và những đứa trẻ reo hò phấn khích.

Tôi và Minh Triết vừa xuất hiện đã thu hút không ít ánh nhìn.

Minh Triết mặc bộ đồ thể thao mới tinh, mặt lạnh lùng cố giữ hình tượng trai lạnh. Còn tôi… lục tung tủ tìm được bộ đồ thể thao cũ của Thẩm Dật (dáng anh giữ cực chuẩn, tôi mặc vào trông như đứa trẻ mặc đồ người lớn), buộc tóc đuôi ngựa lệch tè lệch tẹt, mặt mộc, giữa đoàn mẹ trang điểm tinh tế, trang bị chuyên nghiệp, tựa vịt con lạc vào đàn thiên nga.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

GƯƠNG BÓI

Chương 25
Phu quân đi buôn ba năm không về, mọi người đều bảo hắn đã thay lòng đổi dạ, lập gia nơi đất khách. Thê tử hắn không tin, đêm Giao thừa ôm gương đồng đứng bên đường, lén nghe hồn ma nói chuyện. Khi biết được tung tích phu quân, nàng một mình lên đường tìm kiếm. Một năm sau, người con gái - Nhất Hà nhận được thư từ mẫu thân. Thư toàn kể chuyện tốt. Nhưng Nhất Hà hiểu rõ, mẫu thân nàng thực chất đang gặp nguy nan. Để làm rõ sự thật, nàng học theo mẫu thân, ôm gương bói toán. Lát sau, khuôn mặt hồn ma hiện trong gương, từ từ mở miệng: "Thiên tử đang đốt ngọn đèn không bao giờ tắt." "Dùng xương người làm tim đèn, thịt người làm dầu đèn." "Đèn còn không tắt, người mãi không chết." "Như vậy, Thiên tử có thể đạt được trường sinh." "Phụ thân ngươi đã bị luyện thành dầu đèn, còn mẫu thân ngươi..." "Mẫu thân ngươi sắp trở thành Hoàng hậu mới của Thiên tử."
4.7 K
6 Xương Cứng Chương 19
10 Bái Thủy Thần Chương 21
11 Thế Hôn Chương 15
12 Thù Tỷ Muội Trả Chương 20

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trọng Sinh: Chồng Và Cả Nhà Mất Đi Người Giúp Việc Không Công

Chương 7
Khi con trai lại đòi bố đổi cho nó một người mẹ tốt hơn, tôi không nhắc chồng phải sửa sai như mọi khi. Tôi đứng bên ngoài xe, nhìn hai cha con họ hào hứng bàn luận - mắt phải thế nào, miệng ra sao, thậm chí cả độ dài và màu tóc. Đến khi họ phát hiện tôi chưa lên xe. Chồng tôi nhíu mày: "Đang vội đến bệnh viện, mẹ bị đột quỵ không thể thiếu người chăm, em còn lề mề gì nữa?" Con trai bĩu môi: "Sao mẹ làm cái gì cũng không xong." Ánh mắt khinh thường của hai người hệt như đúc. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim tôi chợt tắt lịm. "Giang Minh Viễn, ly hôn đi. Từ hôm nay, người mẹ tồi của con anh sẽ không còn tồn tại. Người giúp việc không công của nhà anh chính thức rời khỏi. Người vợ vô dụng... đã mất chức." Tôi quay người bỏ đi. Anh ta lập tức nổi giận: "Con nói đùa một chút thôi mà, em điên rồi à? Mẹ còn đang chờ ở viện!" "Vậy cứ để bà ấy chờ đi." Tôi không ngoảnh lại. Không phải điên đâu. Hình như... tôi đã sống lại rồi.
Hiện đại
Trọng Sinh
Nữ Cường
0
Thế Hôn Chương 15
Bái Thủy Thần Chương 21
Hòe Âm Dụ Hồn Chương 14