Hắn dường như tự thuyết phục được bản thân: "Vãn Ý, anh xin lỗi, vừa rồi anh mất trí rồi, không cố ý đâu."
Tôi gắng gượng nuốt nước mắt, đẩy hắn ra xa.
Hắn gọi người ở ngoài cửa vào, một cô gái vội vàng bước tới, trên tay cầm một chiếc hộp gấm.
Tần Thiên hỏi: "Cô nói đây là thứ Giang tổng cầu cho tôi?"
Đồ từ chùa Phổ Đà khó cầu lắm, không phải cứ có tiền là được, phải xem có duyên hay không, hơn nữa còn phải xem lòng thành của người cầu. Nói thẳng ra là phải lạy ba lạy, cúi chín cúi.
"Tần tổng, Giang tổng đã lạy ba lạy cúi chín cúi suốt từ chân núi Phổ Đà đến tận chùa mới cầu được chuỗi hạt này."
Người nói vừa liếc nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng m/ộ, vừa đưa chiếc hộp cho Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn tôi với vẻ mặt ăn năn: "Anh xin lỗi Vãn Ý, tất cả đều là lỗi của anh."
Là tiểu thư đài các, tôi đâu chịu được chút khí này.
Bất chấp sự ngăn cản và xin lỗi của Tần Thiên, tôi gi/ận dữ về nhà, thu dọn đồ đạc rồi trở về Giang gia.
Tôi đã muốn về nhà từ lâu.
Bao công sức thu thập tài liệu cuối cùng cũng có dịp dùng đến.
Hơn nữa, Tần Thiên giờ đã nghi ngờ tôi, nên giải quyết sớm càng tốt.
Tần Thiên làm ăn lớn, gan cũng ngày càng to, sau này muốn gi*t tôi không phải là không thể.
Chỉ cần sau đó ngụy tạo chứng cứ, bịa ra cái cớ là xong.
Tôi giao toàn bộ bằng chứng hành vi phạm pháp của Tần Thiên trong các vụ cạnh tranh thương mại những năm qua cho anh trai, đồng thời gửi cả tất cả hợp đồng công ty cho anh ấy.
13
Tần Thiên chạy đến nhà tôi, c/ầu x/in tôi quay về.
Bố mẹ tôi m/ắng cho hắn một trận tơi bời, tôi giữ thái độ cao ngạo mấy ngày rồi mới miễn cưỡng đồng ý về.
Vì chuyện của Tần Tiêu, Tần Thiên và Lý Thiển sinh ra hiềm khích, thường xuyên cãi vã.
Không còn ngọt ngào như trước, mà trong văn phòng Tần Thiên có cô thư ký mới dường như cũng có ý với hắn.
Hôm đó bà Trương đột nhiên chạy đến nói với tôi: "Phu nhân không ổn rồi! Tần tổng gọi A Hoài đi rồi!"
Khi tôi chạy xuống tầng hầm, Tần Thiên đang oai phong ngồi trên ghế sofa.
Trương Hoài bị trói quỳ dưới đất, mặt mày đầy thương tích.
Thấy tôi đến, Tần Thiên chế nhạo: "Vãn Ý đến nhanh thế, xem ra người của em nhiều lắm nhỉ?"
Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh: "Ở nhà tôi là nữ chủ nhân, ở công ty là phó tổng, dưới tay có vài người có gì lạ đâu?"
Rồi hỏi tiếp: "Trương Hoài là người của tôi, cậu ấy phạm lỗi gì mà anh phải bắt?"
Tần Thiên nhếch mép cười: "Nhà Trương Hoài bình thường, lại có người cha ba tháng phải tốn 70 triệu m/ua th/uốc đặc trị, sao giờ cậu ta vẫn sống sung sướng thế?"
"Anh tra mới biết, thì ra Vãn Ý đang chu cấp tiền cho cả nhà họ. Anh tò mò lắm, sao em lại đối xử tốt với họ thế?"
"Hôm đó ở bệ/nh viện đưa vòng tay chính là Trương Hoài phải không?"
Tôi đối mặt với ánh mắt hắn, không chút sợ hãi: "Đương nhiên là vì Trương Hoài có ơn với tôi."
"Ha ha ha ha!"
Nụ cười trên mặt Tần Thiên tắt lịm: "Thì ra em cũng biết mình trọng sinh!"
Ánh mắt hắn đ/ộc á/c nhìn tôi: "Giăng cả một mạng lưới lớn như thế, rất mệt mỏi đúng không?"
Tôi thong thả chỉnh lại ống tay áo, nhẹ giọng: "Cũng không bằng công sức đời trước dốc hết tâm huyết dạy Tần Tiêu thành tài."
Tần Thiên vẫy tay, sai người dẫn Trương Hoài ra ngoài.
"Trong nhà khắp nơi đều có camera, cô thư ký mới ở công ty cũng là người của em đúng không? Mấy tài liệu đó cô ta đều giao cho em rồi?"
"Giang Vãn Ý, em giao hết đồ đạc cho ai? Em nộp lên trên rồi? Hay là giao cho Giang gia?"
Hắn siết ch/ặt vai tôi, ánh mắt tràn đầy sát khí.
"Nói! Em giao cho ai?"
Tôi mỉm cười dịu dàng, lời nói lại như d/ao đ/âm: "Anh đoán xem tôi giao cho ai?"
"Đối thủ cạnh tranh của anh, Giang gia, và cả cơ quan chức năng nữa!"
Tần Thiên tức gi/ận đến nghẹn tim, đột nhiên phun ra một ngụm m/áu tươi, co gi/ật rồi ngã xuống đất.
Tôi nhăn mặt gh/ê t/ởm: "Chiếc váy tôi yêu thích nhất."
14
Đồ ăn thức uống hàng ngày của Tần Thiên đều có đ/ộc.
Kẻ chủ mưu nhanh chóng bị tìm ra.
Tần Tiêu nhìn Tần Thiên đã liệt nửa người với vẻ mặt lạnh lùng: "Mọi người đều nói tôi là đồ phế vật, anh và mẹ tôi sẽ đẻ thêm đứa nữa, nick chính hỏng rồi thì phải luyện nick phụ."
"Nhưng tôi nghĩ, chỉ cần anh ch*t, công ty sẽ thuộc về mình tôi thôi."
Tần Thiên không cử động được, hai mắt trợn ngược gi/ận dữ, giọng r/un r/ẩy: "Mày... đồ bất hiếu!"
"Tao sẽ gi*t mày!"
Lý Thiển không biết từ đâu chui ra, ôm ch/ặt lấy Tần Tiêu khóc lóc:
"Sao con có thể nói vậy, Tần Thiên vì muốn con thành tài đã dốc hết tâm huyết dạy dỗ con!"
"Con phải biết nuông chiều con cái chính là hại chúng, cái con Giang Vãn Ý kia chính là muốn h/ủy ho/ại con."
Tần Tiêu đẩy bà ta ra: "Bà cút đi, hắn suýt nữa đã đ/á/nh ch*t tôi, bà còn bảo là tốt cho tôi?"
Tôi cười, sai người dẫn hai mẹ con họ đi.
"Tần tổng thế này cũng không đi làm được, giúp anh ấy xin nghỉ phép đi, nếu phòng nhân sự có hỏi thì cứ nói thật."
Trương Hoài bên cạnh nói: "Vâng, Tần tổng bị con riêng đầu đ/ộc, hiện đang liệt giường."
Tần Thiên trợn mắt nhìn Trương Hoài: "Đừng..."
"Sợ gì? Sợ người khác biết anh có đứa con riêng 14 tuổi, hay sợ tương lai Tần Tiêu bị h/ủy ho/ại?"
Tôi cúi người vỗ nhẹ vào mặt hắn, tiếp tục gi*t người tru diệt tâm: "Tiếc thật, anh luôn nghĩ cho nó, vậy mà nó không biết điều, phụ công sức anh bỏ ra."
"Bị người mình yêu nhất làm tổn thương, cảm giác thế nào?"
Tần Thiên gân xanh nổi đầy mặt: "Con đĩ cái!"
Thứ đ/ộc dược này vốn là của Tần Thiên chuẩn bị cho tôi.
Uống vào sẽ tê liệt toàn thân, không bao giờ hồi phục.
May nhờ Trương Hoài phát hiện kịp thời, tôi và cậu ấy phối hợp đ/á/nh tráo, đưa th/uốc đ/ộc vào tay Tần Tiêu không để lại dấu vết.
Lý Thiển bị tôi nh/ốt dưới tầng hầm, ngoài lúc mang cơm thì không ai được gặp.
Tần Tiêu sợ hãi tôi, quỳ xuống c/ầu x/in: "Mẹ ơi, con là con trai mẹ mà, đừng hại con!"
Tôi cười, sai người đưa hắn vào viện t/âm th/ần nơi tôi từng ở kiếp trước, dặn dò nhân viện bệ/nh viện "chăm sóc chu đáo" cho đứa con riêng của chồng tôi.
Hộ khẩu của Tần Tiêu vẫn ở nhà chúng tôi, giờ Tần Thiên liệt giường, ai cũng biết chính Tần Tiêu đầu đ/ộc hắn.