Ta là một người trung thực

Chương 1

26/12/2025 07:50

Bà nội ta là Đại Trưởng Công Chúa duy nhất của triều đình, tâm địa tàn đ/ộc, nhiều lần gây rối lo/ạn triều cương.

Mẹ ta từng là Đại Đương Gia trại Hắc Phong một thời lẫy lừng. Một thanh đại đ/ao múa lên hổ phong sinh uy, gi*t người không chớp mắt.

Ai ngờ được một ngày cây tre x/ấu lại đ/âm chồi tươi tốt? Hai mẹ chồng nàng dâu này lại dạy ra một kẻ thật thà như ta.

Bởi ta quá đỗi chân chất, ngay cả hoàng thất cũng không dám cưới về. Sợ rằng báu vật duy nhất của Đại Trưởng Công Chúa sẽ g/ãy đổ giữa bức tường cao ăn thịt người nơi cung cấm.

Người mà hoàng thất còn chẳng dám lấy, ai khác dám đụng vào? Thế là ta trở thành cô gái già ế chỏng chơ giữa kinh thành Trường An.

Cái ngày Bá phủ sai người đến đặt lễ, bà nội suýt chút nữa đã chạy đến Thái Miếu quỳ tạ tổ tiên.

"Trên đời này còn ai thật thà hơn đứa cháu ngoan của ta chứ?"

1

Đêm trước ngày xuất giá, ngoài cửa sổ chớp gi/ật sấm rền.

Mẹ nắm lấy tay ta, khẽ vỗ nhẹ.

"Họ Tôn là gia đôn hậu."

"Tôn Thế Dương tuy có vài thị thiếp, nhưng vẫn giữ lễ tiết. Nghe nói những người đó trước khi chính thất qua cửa đều uống thang tránh th/ai cả."

"Mẹ chồng con thể trạng yếu, tuy là thiếp thất nắm quyền quản gia, nhưng sau khi con gả về, việc nội trợ cũng sẽ giao lại cho con."

"Có bà nội con ở đây, họ Tôn đâu dám b/ắt n/ạt con."

Ta gật đầu.

"Con gái không sợ."

Trong lòng nghĩ, đối đãi với người bằng sự chân thành thì chẳng bao giờ sai.

Ngày xuất giá, bà nội khóc ngất trong lòng mẹ.

"Cháu cưng của ta, giờ phải đến nhà người khác chịu khổ rồi!"

Mẹ ta an ủi bà: "Mẹ giữ gìn thân thể cho tốt."

"Có mẹ ở đây, ai dám cho nó ăn đắng?"

Bà nội nhìn thanh đại đ/ao trong tay mẹ, cuối cùng cũng nuốt nước mắt vào trong.

Hai mẹ chồng tiễn ta xuất giá. Hồng trang ba mươi dặm, quanh thành nửa ngày, ngay cả qu/an t/ài sau khi ta ch*t cũng đã chuẩn bị sẵn. Đủ thấy ta được cưng chiều đến nhường nào.

2

Đêm động phòng, lòng ta tràn ngập vui sướng chờ phu quân đến vén khăn che mặt.

Cái ngày Tôn Thế Dương đến cầu hôn, ta đứng sau bình phong từ xa ngắm hắn.

Hắn cầm chiếc quạt xươ/ng trúc Tương Phi phe phẩy, áo lãnh màu trăng trắng thêu lan thảo màu mực. Tóc đen búi nửa bằng trâm ngọc, vài sợi tóc mai rủ trước trán, càng tôn đôi mắt đào hoa lấp lánh đa tình.

Quả nhiên là phong lưu tài tử.

Lòng ta đã hướng về hắn.

Dù bà nội nói hắn đã có thị thiếp trước hôn nhân, muốn từ chối mối lương duyên này, ta vẫn năn nỉ bà.

Khẩn cầu bà đồng ý gả ta về họ Tôn.

Trong lòng mơ tưởng cảnh sau hôn nhân cùng hắn kính trọng như khách, cắm hoa thưởng ngọc.

Ngọn nến hồng ch/áy "bộp" một tiếng, b/ắn tóe bấc đèn.

Không đợi được phu quân, lại đợi được mấy vị di nương của hắn.

"Đây chẳng phải Cẩm Vinh Quận Chúa sao?"

"Sao mãi chẳng thấy tân lang đến vén khăn che?"

Tiếng cười trong trẻo tựa oanh vàng thoát lồng xông vào tai ta.

"Chi bằng để ta thay tân lang quan làm hộ việc này."

Trong tiếng kinh hô, khăn che mặt đỏ rơi xuống đất.

Ta ngẩng mắt, đôi mày không mấy diễm lệ quét qua ba người trước mặt.

"Các ngươi là ai?"

Ta nghe thấy Lục Vân quát m/ắng bọn họ.

"Láo xược!"

"Thân phận quận chúa kim chi ngọc diệp, nào phải loại các ngươi dám xúc phạm?"

Lục Vân là thị nữ thân cận của ta. Từ nhỏ đã hầu hạ ta.

Người nữ tử vừa chế giễu ta cười khẽ hai tiếng, ánh mắt nhìn ta đầy kh/inh miệt.

"Chúng ta đều là thông phòng của công tử."

"Công tử ưa sắc đẹp, dung mạo tầm thường của quận chúa nhà ngươi chỉ sợ làm ô uế mắt công tử."

"Có giỏi thì bảo quận chúa đ/á/nh ta đi."

Nàng vừa dứt lời, bỗng giơ tay lên, "bốp" một tiếng vang giòn.

T/át mạnh vào má Lục Vân.

Nhát t/át này lực đạo rất mạnh, gương mặt trắng nõn của Lục Vân lập tức hiện lên vết năm ngón rõ ràng.

3

Nàng bị t/át nghiêng cả người, dáng đứng loạng choạng.

Một nữ tử áo vàng bên cạnh vị di nương này kéo kéo tay áo nàng, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Nương Nương, chúng ta làm thế có quá đáng không?"

"Nhỡ làm nổi gi/ận, nàng ta tức khắc b/án tống chúng ta đi thì làm sao?"

Nữ tử được gọi là Nương Nương chỉ vào mặt ta đầy kh/inh bỉ.

"Yên tâm đi, trước khi công tử thành thân ta đã tốn tiền đi thăm dò."

"Nàng ta à, là lão thật nhân nổi tiếng khắp Trường An thành."

"Theo ta thấy, chỉ là cái bị rỗng mang danh quận chúa, thực chất là đồ bỏ đi."

"Ngươi xem ta đ/á/nh thị nữ thân cận của nàng, nàng ta liền cái hạt mít cũng không dám thả."

"Nàng mà dám b/án ta, ta mới phục nàng là hảo hán."

Ta cúi mắt xuống, búng búng viên ngọc đeo bên hông.

"Ngươi nói không sai, lại gần đây, nói thêm lần nữa cho ta nghe."

Ừm, ta là người thật thà, lão thật nhân thích chiều theo yêu cầu của người khác.

Nương Nương uốn éo vòng eo thon nhỏ, ba bước một lắc lư đi đến trước mặt ta.

"Thời gian của bản cô nương quý giá lắm."

"Nói lại cho ngươi nghe, chính là ban cho ngươi trời lớn mặt mũi, ngươi phải cẩn thận..."

"Á!"

Lời nàng còn đang vang trong không khí, má đã đón nhận từng trận đ/au nhói dồn dập.

Ta không chút do dự đáp ứng "nguyện vọng bị t/át" của nàng, giơ tay t/át mạnh nhiều cái liên tiếp.

Mỗi nhát đều dồn hết sức lực, chỉ nghe tiếng "bốp bốp bốp" liên hồi vang lên.

"Đồ tiện nhân, ngươi dám đ/á/nh ta?"

Nàng trợn mắt nhìn, gương mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Lục Vân sợ nàng đ/á/nh ta, vội vàng che trước người ta.

Ta đưa tay cho Lục Vân.

"Tay ta đ/au."

Lục Vân nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay ta, ánh mắt đầy xót thương.

"Quận chúa hà tất tự mình ra tay."

"Muốn làm việc gì, đã có nô tì thay ngài làm."

Ta gật đầu, chợt nhớ ra điều gì, đứng dậy rút từ hộp trang sức ra một xấp văn tự b/án thân.

Lật tìm một hồi, rút ra một tờ đưa cho Lục Vân.

Lục Vân hiểu ý, gọi Lý M/a Ma bên ngoài vào.

"Mấy ngày này là đại hỷ của quận chúa, đợi qua đôi ba ngày nữa hãy đuổi người đi."

Nương Nương đắc ý híp mắt.

"Hừ, ngươi đừng có đắc chí, đêm nay công tử sẽ không đến, hắn à, đang ở biệt viện cùng cô nàng Vân Tụ kia."

Nàng hoàn toàn không ý thức được, việc ta giao văn tự b/án thân cho Lý M/a Ma mang ý nghĩa gì.

Lý M/a Ma xếp gọn tờ giấy, nhét vào trong ng/ực.

Lạnh lùng ra lệnh cho mấy bà già bên ngoài:

"Còn không vào đây, đuổi mấy con tiện tỳ vô sỉ này đi?"

"Ta chỉ đi lấy chút đồ ăn cho quận chúa, các ngươi đã để lũ tiện tỳ này đến kinh động quận chúa?"

Nương Nương đến đây phô trương uy phong với ta đủ rồi.

Nàng đẩy mấy bà già đang xô vào:

"Đừng có đụng chạm lung tung, chúng ta đều là nữ nhân của công tử, thân thể quý giá lắm, trầy da mất mỡ, công tử sẽ lấy mạng chó của các ngươi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Ánh trăng nhuốm bùn

Chương 32
Giang Dực là nam chính chính trực, trượng nghĩa trong truyện. Sau khi nhóm nhân vật chính đại chiến và thất bại trước phe phản diện, họ đã giao Giang Dực cho tôi, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Thế nhưng, Giang Dực thà chết chứ không chịu khuất phục. Vào cái ngày hắn tự sát, chúng tôi đã cãi nhau một trận long trời lở đất, tôi buông lời nguyền rủa hắn chết không toàn thây. Không ngờ, lời nói lại thành sự thật. Sau khi Giang Dực tự sát, tôi cũng bị xe tông chết. Khi mở mắt tỉnh dậy lần nữa, tôi đã trọng sinh về thời trung học. Lúc này, Giang Dực lướt qua lời cầu xin giúp đỡ giả tạo của tôi, đưa túi cứu thương cho một học muội. Đứa đàn em bên cạnh xúi giục tôi: "Trăng sáng treo cao mà không chiếu rọi anh, hay là mình nhốt anh ta lại, đánh cho một trận, bắt anh ta phải chiếu rọi mình đi?" Nhưng tôi chỉ hừ lạnh một tiếng, giáng thẳng cho cậu ta một cú đấm. "Mày lo chuyện trăng sáng có chiếu rọi tao hay không làm gì? Hắn cứ treo cao là được rồi! Về sau, đứa nào dám làm ảnh hưởng đến việc hắn treo cao, ông đây sẽ xử lý đứa đó..." Cưỡng ép Giang Dực cả đời, tôi cũng mệt rồi. Đời này, tôi sẽ không chơi cái trò cưỡng chế yêu nữa.
276
3 GƯƠNG BÓI Chương 25
7 Hòe Âm Dụ Hồn Chương 14
8 Bái Thủy Thần Chương 21
11 Thế Hôn Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Đừng kể chuyện ma

Chương 8
Từ nhỏ, bát tự của tôi đã nhẹ, nghe chuyện ma quỷ là không xong. Chỉ cần nghe qua một lần, nhân vật chính trong câu chuyện dù cách xa ngàn dặm cũng sẽ tìm đến tận nơi. Ông biểu thúc chuyên làm pháp sự nhìn thấy tình cảnh của tôi liền kêu lên đầy kinh ngạc: "Thật là tà môn!", rồi khuyên cha tôi nên đưa tôi vào chùa chiền hay đạo quán tu hành. Nhưng lúc ấy tôi là đứa con độc nhất trong nhà, cha tôi chẳng nỡ, liền nài nỉ ông nghĩ cách khác. Ông biểu thúc thở dài: "Vậy thì ta kể cho cháu nghe chuyện tiên hoang trói linh khiếu vậy. Nếu nghe xong, đa phần cháu sẽ bị nó hành hạ, nhưng ít nhất cũng giữ được nửa mạng." Tôi chăm chú lắng nghe. Vài ngày sau, bạn học trong lớp vây quanh tôi, bảo rằng chúng chưa từng thấy ma bao giờ, muốn kể chuyện ma cho tôi nghe. Tôi kinh hãi bịt chặt tai: "Đừng kể!" Bọn chúng kéo tay tôi ra, không cho tôi chạy đi, cười đùa hề hà như đang bày trò đùa. Chỉ có mình tôi nhìn thấy những nhân vật chính trong câu chuyện của chúng - từng đứa một lần lượt hiện ra.
Hiện đại
Kinh dị
97