Thương Xích mắc chứng mất ngủ, phải ôm người mới ngủ được.
Còn tôi là trợ lý của anh, đêm nào cũng nằm trên giường anh ấy.
Cho đến khi tôi thức tỉnh năng lực đọc suy nghĩ, nghe thấy tiếng lòng anh:
[Lại được dính sát vợ tối nay rồi.]
[Vợ đáng yêu quá, thơm thật đấy.]
[Nếu không giả vờ mất ngủ, làm sao được ôm vợ ngủ chứ!]
Tôi mới biết, Thương Xích không những không mất ngủ mà còn âm thầm để mắt đến tôi!
Nhưng tôi là trai thẳng đấy!