Khi chiếc xe lao tới, bố kéo em trai ra xa, mẹ che chở cho chị gái. Chỉ còn mình tôi bị bỏ lại bên lề đường.
Tôi bị xe đ/âm văng ra, may mắn vết thương không nghiêm trọng, chỉ g/ãy mất một chiếc chân.
Từ đó về sau, tôi không còn tranh giành sự quan tâm với chị và em nữa, trở nên hiểu chuyện, trở nên ngoan ngoãn.
Tôi không còn mong đợi bố mẹ sẽ yêu thương mình.
Suýt ch*t rồi, yêu hay không yêu, còn quan trọng gì nữa?
Thế mà họ lại hối h/ận, họ nâng mặt tôi hỏi: 'Chẳng lẽ con không còn để ý đến chúng ta chút nào nữa sao?'