Tôi xuyên vào một người chồng m/ù của phản diện trong tiểu thuyết tình cảm chiến tranh. Mở màn đã thấy phản diện bị xử lý, nam chính định gi*t người diệt khẩu.
Tôi nhanh trí lao vào lòng nam chính, giả vờ h/oảng s/ợ: "Chồng ơi, anh về rồi à? Vừa nãy có tiếng động gì đó..."
Nam chính khựng lại, sau đó bế tôi lên, bàn tay lạnh lẽo vỗ về sau lưng tôi: "Không sao đâu bảo bối, chỉ là con chuột thôi."
"Khuya rồi, chúng ta nên làm chuyện quan trọng hơn."
Vừa nói, hắn vừa cởi dải ruy băng sau lưng tôi ra.
Ôi anh bạn ơi, sao anh còn diễn sâu hơn cả tôi thế!