Tôi nghi ngờ vị giáo sư lịch thiệp, nhã nhặn ở khoa đang thầm thương tôi. Để kiểm chứng suy đoán này, tôi đã nhận lời mời tắm suối nước nóng của giáo sư. Không ngờ không chỉ mất đi thân thể, giáo sư còn chơi trò mất tích với tôi. Được rồi, không chịu trách nhiệm phải không. Khi tiểu gia dắt tay bạn trai mới đứng trước mặt kẻ phụ tình đó, vị giáo sư vốn luôn bình tĩnh tự chủ đã đi/ên lên thật. Một sợi xích chân đã khóa tôi bên cạnh bàn làm việc, buộc tôi làm điều mình gh/ét nhất. Thẩm Yến Lễ một tay ôm lấy eo tôi, tay kia giữ ch/ặt tay tôi, thì thầm bên tai: “Từ từ thôi, không cần vội.”