Đồ Tể

Chương 08

15/08/2025 11:37

Bà nội tôi bưng đến cho tôi bát cháo kê, trong cháo kê còn có một quả trứng gà đã bóc vỏ.

Bà nội tôi nói:

"Nhân lúc còn nóng, ăn đi con."

Nhà không phải hết gạo rồi sao?

Cháo kê từ đâu ra?

Trứng gà từ đâu ra?

Tôi hỏi:

"Bà nội, cháo kê từ đâu vậy?"

Ông nội tôi hút th/uốc ho vài tiếng, liếc nhìn bà nội tôi.

Bà nội tôi đáp:

"Tuổi chưa lớn mà quản chuyện không ít, cho ăn thì cứ ăn đi."

Thấy bà nội tôi trừng mắt, tôi không dám hỏi thêm nữa.

Sau một trận mưa lớn, trên núi mọc đầy nấm.

Bà nội tôi dẫn vài người bác, từ sáng sớm đã lên núi hái nấm.

Ông nội tôi dẫn hơn chục người đàn ông vào rừng săn lợn rừng.

Một mình tôi chơi trong sân.

Đến tối, bà nội tôi mang về một chậu nấm, tôi hỏi:

"Bà nội, ông nội đâu ạ?"

Bà nội tôi cầm một cái thùng gỗ cùng một bát cơm sạch, bà nói:

"Ông nội đang ở cổng làng, chia thịt cho mọi người."

Bà nội tôi đưa tôi một bát cơm khác, bà khóa cửa rồi dẫn tôi ra cổng làng.

Con lợn rừng không lớn lắm, chỉ khoảng hai ba trăm cân.

Người trong làng xếp hàng ngay ngắn, chờ ông nội tôi chia thịt.

Tôi thấy trong hàng có Trần Đồ Phu, hắn cầm bát cơm, mặt mày tiều tụy, đi khập khiễng, g/ầy trơ xươ/ng như x/á/c khô.

Ông nội tôi dùng d/ao chia thịt, người trong làng cười nói:

"Lại được ăn thịt rồi, chúng ta phải cảm ơn trưởng thôn."

"Đúng vậy."

"Cảm ơn trưởng thôn."

Mọi người trong làng đều hò reo, riêng Trần Đồ Phu mặt mũi ảm đạm, không nói gì.

Đến lượt Trần Đồ Phu nhận thịt, hắn ném bát cơm lên bàn.

Bác Trương đứng cạnh ông nội tôi nói:

"Trần Cương, thái độ gì thế?"

Trần Đồ Phu đáp:

"Thái độ gì cơ chứ?"

Bác Trương lại nói:

"Săn lợn rừng không thấy mày, chia thịt thì hăng hái lắm. Ra đứng cuối hàng đi, đợi mọi người chia hết, phần còn dư mới đến lượt mày."

Nói xong, bác Trương ném bát cơm của Trần Đồ Phu xuống đất.

Cái bát lăn mấy vòng rồi mới dừng lại.

Người trong làng cười ồ lên.

Trần Đồ Phu trợn mắt đỏ ngầu nhìn bác Trương, hắn nói:

"Nhặt lên cho tao."

Ánh mắt đó khiến bác Trương gi/ật mình.

Trần Đồ Phu giờ tuy què quặt, nhưng trước đây là người cực kỳ hung hãn.

Vẫn còn chút uy phong.

Bác Trương gân cổ nói:

"Không nhặt, mày định b/ắt n/ạt bọn tao à? Mơ đi, mày là cái thá gì?"

Trần Đồ Phu giơ tay đ/á/nh ngay, hắn và bác Trương vật lộn nhau.

Bác Trương tuy lớn tuổi nhưng b/éo m/ập, hất mạnh Trần Đồ Phu ngã xuống đất.

"Cút đi! Không cút thì đ/á/nh ch*t."

"Đi mau đi, nhà mày nhiều gạo thế, thiếu gì miếng thịt này."

"Đúng rồi, bình thường ứ/c hi*p bọn tao chẳng ít đâu."

Trần Đồ Phu gượng đứng dậy, hắn chỉ tay vào dân làng.

"Gạo? Các người còn dám nhắc đến gạo? Gạo trong nhà tao, đều bị các người ăn tr/ộm hết rồi."

Bác Trương nói:

"Mày đừng bịa chuyện, ai tr/ộm gạo nhà mày."

Ông nội tôi bất ngờ lên tiếng:

"Thôi, đưa bát đây."

Câu này nói với bác Trương.

Bác Trương nhìn ông nội tôi, nói:

"Trưởng thôn, loại người này không thể chiều chuộng được, càng cho mặt mày càng lấn tới."

Ông nội tôi không nói gì.

Bác Trương thở dài, nhặt cái bát lên đặt lên bàn.

Ông nội tôi c/ắt một miếng thịt bỏ vào bát,

"Cầm đi."

Trần Đồ Phu từ từ đứng dậy, bước đến bàn, hắn cầm bát cơm lên cười lạnh.

"Lưu Xuân Long ch*t rồi, nhưng anh em tao vẫn sống. Tất cả chờ đấy."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi Dựa Vào Đọc Ánh Mắt Để Livestream Tìm Người

Chương 17
Tôi livestream tìm người. Một bạn gái khóc lóc cầu xin tôi giúp đỡ, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: "Dưới sàn nhà góc cầu thang tầng hai, cô tự tay niêm phong anh ta, quên rồi sao?" Kết quả là tôi bị vô số khán giả mắng chửi thậm tệ. Ngày hôm sau, cảnh sát dựa theo manh mối tôi cung cấp, đã tìm thấy thi thể bạn trai của cô ta, cô ta cũng bị bắt. Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, tài khoản của tôi ngập trong tin nhắn. Toàn bộ đều là nhờ tìm người, và những lời sùng bái tôi. Trong đó, có một bức ảnh thu hút sự chú ý của tôi. "Xin hãy giúp tôi tìm người với, con gái tôi đã mất tích ba ngày rồi! Cầu xin sư phụ, tìm được con bé, tôi chắc chắn sẽ có hậu tạ lớn!" Kèm theo là ảnh một bé gái hai ba tuổi mặt tròn đáng yêu, buộc hai bím tóc nhỏ, trông rất thanh tú. Nhưng nhìn kỹ, trên mặt con bé phủ một lớp tử khí. "Con gái cô, chưa bao giờ rời khỏi nhà."
143
12 Diễn Chương 24

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hợp hoan mật

Chương 6
Năm đến tuổi cập kê bàn chuyện thông gia, mẹ cho tôi uống hợp hoan mật - một phương thuốc bí truyền. Bà nói sau này phu quân nhất định sẽ yêu tôi điên đảo. Nhưng đến năm mười tám tuổi, phụ thân phạm tội bị giáng chức, họ Bùi liền muốn hủy hôn. Tôi quay lưng cưới Tiêu Hàn Sinh - võ tướng thô lỗ từng chịu ơn cha tôi. Đêm động phòng, nam nhân lạnh lùng tuyên bố: "Ta biết tiểu thư kết hôn với ta chỉ vì bất đắc dĩ. Ta... sẽ không đụng chạm đến nàng!" Tim tôi giá lạnh, đang lúc bối rối thì những dòng bình luận lấp lánh hiện ra: [Chà! Nam chính đúng là ngốc, khát khao bao năm cuối cùng thành sự thật lại không dám động tay] [Nữ phụ thân mềm da thịt, mỹ nhân hiếm có, chỉ có nam chính thô lỗ này mới 'tiêu hóa' nổi] [Nữ phụ không biết của quý, dù sau này thanh mai trúc mã cưới nàng về, vì không tương xứng chuyện phòng the cuối cùng cũng xa cách, đổi lòng] [Thế càng hay, để nam chính giữ trinh tiết gặp được nữ chính yêu thương, cho nữ phụ hối hận!] Nghe theo bình luận, tôi run rẩy cởi giải y đai: "Phu quân... xin người thương thiếp!" Nến hồng cháy suốt đêm, sáng dậy tôi mềm nhũn không sao ngồi dậy nổi. Rốt cuộc là ai không chịu nổi ai đây?
Cổ trang
Ngôn Tình
Tình cảm
1.38 K