"Im miệng, về nhà!"

Trên xe, một mạch không ai nói lời nào, sự im lặng ngột ngạt lan tỏa khắp khoang xe, khiến tôi nghẹt thở. Biểu cảm của Giang Dực rất không ổn, tôi chưa từng thấy cậu ấy tức gi/ận đến thế.

Chuyện này đúng là tôi có lỗi, mấy lần định lấy lòng cậu ấy, nhưng cậu ấy chẳng thèm để ý. Loạng choạng theo sau khi bị cậu ấy lôi về nhà, vừa đóng cửa phòng, Giang Dực đã đẩy mạnh tôi dựa vào tường.

"Rõ ràng anh đã hứa với em sẽ không gặp riêng cô Tô nữa, hôm nay chuyện này là sao? Hay anh đổi ý rồi?"

Giang Dực giờ đã cao hơn tôi, cúi người đ/è xuống, giam tôi trong khoảng không chật hẹp giữa vòng tay cậu ấy, đầy áp lực. Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, giải thích khô khan: "Sợ nói với em, em lại suy nghĩ lung tung, nên..."

Giang Dực cười lạnh: "Nên là giấu em, lén lút hành động."

Cậu ấy kẹp ch/ặt cằm tôi, bắt tôi ngẩng đầu: "Anh à, anh đang muốn bắt cá hai tay sao?"

Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy: "Hả?"

"Tiểu Dực, em đang nói gì vậy?"

"Giả ng/u à?" Ánh mắt Giang Dực nguy hiểm, cau mày nói: "Chẳng phải anh đã hứa sẽ ở bên em sao?"

"Có ngày nào anh không ở bên em à?"

Tôi vỗ tay cậu: "Đừng gi/ận dỗi nữa, lần sau nếu gặp cô Tô, anh sẽ báo trước với em, được chứ?"

"Chu Tùng Dương! Anh còn định giả ng/u đến bao giờ?"

Giang Dực gầm lên trong phẫn nộ, đột ngột cúi đầu, cắn vào môi tôi, trừng ph/ạt bằng cách vừa hút vừa mút. Tôi trợn mắt, choáng váng quên mất phản ứng.

Đến khi oxy trong khoang miệng bị cư/ớp sạch, Giang Dực mới rút lưỡi về, cọ xát môi tôi, hai mắt đỏ ngầu:

"Giờ đã hiểu chưa?"

Cậu ấy thở gấp, cả người đ/è lên tôi, đáy mắt là d/ục v/ọng cuồn cuộn không che giấu.

"Em đã không coi anh là anh trai từ lâu rồi, em thích anh, muốn yêu anh, muốn hôn anh, muốn đ/è anh lên giường, cởi hết quần áo làm tình với anh. Nói thẳng thế đủ rõ chưa, hả anh?"

"Bốp" một tiếng, tôi r/un r/ẩy dùng hết sức t/át vào mặt cậu ấy.

"Giang Dực, mẹ kiếp, em có biết mình đang nói cái gì không?"

Mặt Giang Dực bị đ/á/nh lệch đi, gò má thanh tú đỏ ửng lên nhanh chóng. Cậu ấy nghiến răng, nuốt trôi vị m/áu trong miệng, cười với tôi.

"Em biết chứ."

"Chu Tùng Dương, em yêu anh."

"Em dám thừa nhận, anh dám không?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
8 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm