Tôi xuyên thành nhân vật thụ pháo hôi trong tiểu thuyết vạn nhân mê, kết cục vô cùng thê thảm.
Để giữ mạng, tôi quyết định ôm ch/ặt lấy đùi nhân vật thụ chính.
Tôi nói: “Cậu là O, tôi cũng là O, chi bằng chúng ta làm bạn đi.”
Đôi môi của Phí Hành Chi khẽ cong: “Được thôi.”
Sau đó, tôi bất ngờ rơi vào kỳ mẫn cảm, nhờ Phí Hành Chi giúp đưa th/uốc.
Cậu lại x/é miếng dán ức chế trên cổ tôi, cúi thấp giọng thì thầm: “Bảo bối, em thật thơm.”
1
Một giấc tỉnh lại, tôi xuyên thành nam phụ pháo hôi trong tiểu thuyết.
Vì muốn theo đuổi Lục Diễn, hắn nhiều lần h/ãm h/ại nhân vật thụ chính Phí Hành Chi, cuối cùng kết cục thảm hại, ch*t ngay trong ngày cưới của họ.
Quan trọng là pháo hôi này cùng họ cùng tên với tôi, đều là Omega, diện mạo giống hệt.
Để giữ mạng, tôi quyết tâm giữ khoảng cách với Lục Diễn, đồng thời phải tranh thủ lấy lòng Phí Hành Chi.
Phí Hành Chi là con trai đ/ộc nhất của tập đoàn Phí thị, dung mạo tuấn mỹ, khí chất cao ngạo lạnh lùng, xa cách hờ hững.
Còn tôi, chỉ là một trong những pháo hôi bám đuôi Lục Diễn.
Thậm chí còn là loại không ngừng tự tìm đường ch*t.
Tôi từ giường trên bò xuống, lấy miếng dán ức chế trên bàn dán lên cổ.
Ngẩng đầu hỏi người bạn cùng phòng đang chơi game: “Cậu có biết Phí Hành Chi thích gì không?”
Bạn cùng phòng từng tham gia chung một câu lạc bộ với Phí Hành Chi hồi năm nhất.
Nghe vậy, cậu ta tháo tai nghe xuống.
“Có phải là thái tử gia của tập đoàn Phí thị không?”
Tôi gật đầu.
Bạn cùng phòng vỗ vai tôi: “Trừng Trừng, cậu đừng có mơ tưởng đến Phí Hành Chi nữa, cậu ta không dễ chọc đâu. Hồi đó có người trong câu lạc bộ muốn tiếp cận, đều bị cậu ta dọa khóc cả.”
Dù khó chọc, cũng phải giữ mạng trước đã.
Đang suy nghĩ cách tiếp cận Phí Hành Chi, mẹ kế gọi điện tới.
“Cuối tuần này về nhà một chuyến, cha con sẽ đưa con đi dự tiệc thương mại. Nếu không phải em trai con bận, thì cơ hội tốt này đâu đến lượt con.”
Tôi vội vàng hỏi: “Tập đoàn Phí thị có tham gia không?”
Đầu dây bên kia, mẹ kế khó chịu: “Con bớt mơ tưởng đến nhà Phí đi, nhìn lại bản thân mình đi...”
Trước khi bà ta nói thêm những lời khó nghe, tôi c/ắt ngang cuộc gọi.
Trong tiểu thuyết, mẹ ruột mất sớm, cha chưa đầy hai năm đã cưới người mới, chính là mẹ kế. Năm em trai Tô Dục ra đời, tôi mới chỉ hai tuổi.
Cơ hội tiếp cận Phí Hành Chi tận tay đưa đến, tôi nhất định phải nắm lấy.
Buổi tiệc diễn ra đúng hẹn.
Tôi đứng ở góc phòng, lấy một ly rư/ợu từ khay của người phục vụ, nhấp một ngụm nhỏ.
Phí Hành Chi đứng ở trung tâm, bị một đám người vây quanh nịnh nọt.
Nam nhân khoác trên mình bộ âu phục chỉnh tề, đôi chân dài thẳng tắp, ngũ quan sắc nét. Thỉnh thoảng cậu nở một nụ cười nhạt, nơi đáy mắt lại là sự lạnh lẽo khó đoán, gương mặt vĩnh viễn mang theo vẻ xa cách hờ hững.
Giờ mấy Omega trẻ đều phát triển tốt thế sao?
Rõ ràng đều là O, tại sao tôi lại trông nhỏ bé hơn Phí Hành Chi nhiều như vậy.
O này so với O nọ, tức ch*t O nọ.
Những người vây quanh cậu chào hỏi xong thì dần tản ra, tiếp tục tìm người khác để giao thiệp.
Nhưng người chú ý đến tôi không chỉ có một.
Sau khi Phí Hành Chi mỉm cười từ chối người thứ năm đến bắt chuyện, cuối cùng cậu cũng rơi vào trạng thái đơn đ/ộc.
Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm bước về phía cậu ấy.