Cuộc sống chúng tôi dần đi vào quỹ đạo. Sáng, Cale dậy sớm nấu ăn, sau khi hôn chào buổi sáng xong gã sẽ lái một con xe việt dã màu trắng đi làm. Tôi chỉ việc ngủ, thức dậy đã có sẵn bữa ăn nóng hổi. Tôi sẽ dành thời gian buổi sáng để đọc sách, dù không đi học tôi vẫn chăm chỉ giải bài tập, chiều mát sẽ ra tưới cây chăm hoa. Tầm khoảng 4-5 giờ chiều thì Cale đi làm về, chúng tôi cùng nhau nấu bữa tối, ăn xong sẽ ngồi trên sofa ôm nhau xem tivi.
Thỉnh thoảng chúng tôi sẽ làm chuyện ấy ấy, có điều Cale rất hăng, làm đến mức chân tôi đứng không vững, sáng hôm sau eo đ/au mông mỏi nằm liệt một chỗ không muốn di chuyển.
Cuối tuần gã sẽ đưa tôi lên phố chơi hoặc ghé thị trấn gần đó m/ua đồ.
Một thời gian, tôi được nuôi cho m/ập mạp, bụng phì ra một cục mỡ, sờ rất mềm. Cale thích lắm, tối nào cũng vùi mặt vào bụng tôi hít hà, đi ngủ cũng phải bóp bóp nắn nắn mới chịu được.
Vào một ngày nọ, Cale đi làm từ sớm, tôi thức dậy đưa gã ra xe rồi trở vào ngủ tiếp. Có lẽ vì trưa qua ngủ quá nhiều nên giờ không ngủ được nữa, nằm lăn qua lăn lại một hồi tôi quyết định bò dậy đi làm bánh gi.ết thời gian.
Tôi có thói quen là bật tivi khi đang lúi húi làm việc gì đó, vì ở nhà một mình khá trống trải nên âm thanh phát ra từ tivi sẽ giúp tôi đỡ buồn hơn. Bình thường như bao ngày, tôi bật tivi chọn đại một kênh truyền hình nào đó rồi bắt đầu xoắn tay áo làm bánh.
Tivi đang phát một bản tin thời sự, tôi vừa dỏng tai nghe vừa chuyên tâm nhào bột. Song một tin tức nào đó lọt vào tai tôi khiến tôi khựng lại, ngay lập tức ngẩng phắt đầu lên.
Trên màn hình đang hiển thị bảng tin về việc cảnh sát ra thông báo phát lệnh tru.y nã một tội phạm gi.ết người, mà hình ảnh gã tội phạm được đưa lên là ảnh chụp một góc nghiêng khuôn mặt của Cale.