“Vậy phải ?”
“Theo thấy việc cần bây giờ giữ ấy bình tĩnh dùng biện pháp tâm lý .”
Ngô quýêt định về nhà bác sĩ Trần đồng ý . Sáng hôm sau…
“Ư……” Huân Huân tỉnh đôi xung quanh thấy mở vén sợi tóc vương trên khuôn yêu thương ?”
Cặp veo ngước Thần….”
“Ừ.”
“Người gi*t anh….”
“Không đâu…..” Trong thầm thở phào nhẹ nhõm đã bình thường .
Nàng gượng òa khóc nức nở “Mẹ em….ba cả ông nội do gi*t…mẹ em….vì che chở ch*t…Em đã ch*t mẹ….là do em….”
Ngô đ/au âm trầm ấm vang phải do em…em lỗi….người đánng trách anh….”
“Tại hắc bang Tại…sao ??? huhuh…u…..” bật khóc liên tục nấc từng tiếng.
“Anh xin lỗi…xin em…Huân Huân…”
“Vũ mẹ ông ch*t đây đây….”
Hai to rộng áp khuôn bé hít ngay cả giọng run “Huân Huân….em vậy….không ai trách đâu….Huân Huân x/in vậy nữa….”
Du Huân Huân vẫn ngừng khóc khóc im giấc đ/au hôn sắc liền thay đổi âm trầm lẽo vang “Phàm dám động em….thì anh…sẽ phanh thây trăm mảnh !”
– —
Mấy liền Huân Huân giam phòng uống co ro bên góc phòng đôi chút sưc sống đã dùng cách dụng nhận bất cứ vậy…
Du My căn phòng hiu quạnh gái thơ thẫn Huân…là chị.”
“…..”
“Em vậy Đứa gái luôn tràn đầy sức sống đâu ?”
“…..”
Không nhận tức nắm vai Huân….em nghe hả Em vì đã phải đ/au khỗ dằn vặt mỏi Chỉ đ/au còn còn chị….?” Nước bắt rơi chịu nỗi khi thấy bộ này “Chị con ba mẹ cháu ông mà…. dù rất buồn vẫn còn Tiểu Huân nên vượt qua…còn em…em còn còn Thần…tại kiên cường ?”
Từng từng chữ My đèu vang chợt xuất làn nước veo Huân Huân xin lỗi….xin chị….”
Nghe giọng rất môi lau nước cần xin Thần….”
“Em ấy bỏ bữa đ/au ấy còn đ/au gấp trăm lần….”
Du Huân Huân òa khóc xin do em…em chỉ bản người…em xin lỗi….xin chị….”
“Con bé ngốc đã ! Mau thay đồ sửa để thấy xinh đẹp đáng yêu xưa.”
“Vâng Huân Huân gật chạy nhanh phòng tắm My mỉm cùng thì vẻ trở lại….
Ngô ở dưới sảnh khí cùng ảm đạm Vân Yến Nhi khung cảnh trước càng thêm n/ão .
Ánh liếc cầu thang ra My nắm xinh đẹp xuống Vân Yến Nhi mừng Huân ?!”
Mọi Huân Huân đã n/ão trước trước họ gái 20 tuổi xinh đẹp rạng đóa gần môi “Xin vì mấy đã….”
Chưa kịp hết đã cánh ra kéo lồng ấm áp siết vùi mái tóc đen dài “Huân Huân….”
“Ông xã…xin vì đã lo lắng dịu nói.
Ngô ra chiều hôn môi Huân Huân “Ông xã…anh mọc kìa…”
“Do lo lắng đấy.”
“Để híp gật phòng. My Vân Yến Nhi sững hai vậy Bỏ họ ái nhau ???
Ngô phu nhân bật “Chúng ta về thôi.” đi.
Ngô Thiên Bảo điểm nhẹ vợ nụ hôn “Bà xã giỏi lắm.”
Du My mỉm vợ chồng yên tĩnh.
***
Sau khi bọt xong Huân Huân nhẹ nhàng bôi cằm cánh chắc khỏe eo mấy rất sở ?”
“Anh im Huân Huân đẩy từ từ di chuyển d/ao dịu dàng rất lo lắng xin ông xã.”
“Không chỉ cần vẻ trước được.”
“Em hứa với sau này sẽ vậy nữa !”
“Ừ.”
“Xong đẹp trai trước Huân Huân nhoẻn cười.
Ngô nhếch tự mãn “Người đàn ông lúc chẳng đẹp trai !”
“Hừ….tự kĩ môi tiếng. Đưa khăn lau nhu “Bà xã…em hôm nay rất đẹp.”
“Anh nịnh ?” Huân Huân phì nhẹ lồng tắm xuống cơm đói !”
“Ừ ra ngoài đi.”
Du Huân Huân mở ra ngoài mỉm theo bóng dáng nàng….
***
Đã nhắn mỗi vậy cảm giác này rất nhớ…..
Du Huân Huân nằm ấm cúng ?”
“Tại ?”
“Vì đã mỏi !”
Ngô mái tóc đen mượt cong quá việc s/ợ bằng việc mỗi tự ng/ược đ/ãi bản thân.”
Du Huân Huân xinh đẹp áp bên hàng vạn trên giới này tìm mãi thấy ai yêu !”
“Vậy thì phải trân trọng Hắn trêu ghẹo.
“Em rồi.”
Đôi đồng tử màu chiều trên khuôn kia xuất nụ rất tươi chạm nhẹ “Huân Huân khi rất đẹp…tựa đóa vừa nở rộ.”
Câu x/ấu hổ m/ắng “Miệng lưỡi trơn tru.”
Ngô bật hôn mái tóc chiều “Bà xã ngon !”
“Ngủ ngon Huân Huân híp rúc lồng rắn chắc hai mí dính cảm nhận hơi thở ở bên cảm thấy rất dễ chịu mỏi biến mất đây phải sức ái ??
Ái gì thứ kì diệu nhất này ta bất chấp tất cả để được…
***
Du Huân Huân màng tỉnh nắng ấm áp bên ngoài thấy rõ đã mới ngon chân xuống phong Huân Huân vừa cầm khăn lau khô tóc vừa gần đất kéo rộng rèm nhung màu hít thở khí mát mẻ. Khóe “Thật lành !”
Ngô ra trống rỗng đẹp từ từ mở ra nắng trời tỉnh giấc cặp đồng tử màu xanh biếc sưa ngắm bóng đứng gần “Bà xã !”
Nghe thấy gọi Huân Huân nhoẻn “Chào buổi sáng.”
Ngô nhếch ra ý tứ Huân Huân bên vừa cánh chắc khỏe đã kéo ngã xuống Huân Huân đã sáng cần ?”
“Ừ hôm nay ở nhà cùng em.”
“Vũ mau đi.”
“Ngủ thêm chút nữa.” Mắt vẫn nhắm mỉm lời.
“Một chút thôi đó.” Không còn cách khác phải chấp nhận lẽ vẫn còn thêm sao….
Ngô nhếch phải thêm do chút….
….