Ngày khi tỉnh lại, trần màu ở trên, đầu dần hiện ra ký ức của ngày qua.
Quả thật một ngày phú.
Tôi lắc lắc đầu, tạm quên những ký ức đó, dậy thay quần áo vệ cá xong xuống lầu ăn trưa.
Do nay nghỉ nên mọi chưa dậy, trụ vô cũng yên tĩnh.
Trên ăn, dì đầu bếp đã nấu cơm xong, thấy xuống, cười hỏi với đó lấy cơm tôi.
Vừa ăn cơm trưa lấy điện ra, vô mở lên, tra tin tức mới liên quan chiến đội.
Bởi vì qua thắng một trận đấu, bài đăng mới tài khoản chính của chiến đội, đa số bình luận khen ngợi.
Vốn dĩ RQ chiến đội hàng đầu nước, năm ngoái lấy quán quốc, số lượng hâm cũng ít, đó hâm của Kỳ nhất.
Lúc mặt biểu lướt từng cái bình luận id fan hâm bạn gái của Kỳ Dương, nội dung hầu như những câu khen từ thao nhan sắc của ấy, đó lẫn cả những phát ngôn to gan.
Vừa xem thấy phiền phức, cùng dứt khoát úp ngược điện ở trên bàn.
Tôi mới nhận bản thân hối rồi, đáng gh/ét, cả lỗi của Kỳ Dương.
Cứ vậy ăn xong cơm trưa, do dự một lại bếp hâm nóng một bò.
Chỉ quan tâm mai trúc mã một chút, cũng quan tâm bạn cũ bị say khó chịu đâu.
Tôi biện bản thân như vậy.
Lên lầu, trước cửa cửa, động tĩnh.
Lại vài cái, vẫn động tĩnh.
Đoán chừng vẫn chưa dậy.
Tôi đang chuẩn bị quay cửa đột nhiên mở ra.
Kỳ đang mặc đồ đầu rối rắm, trên mặt mang bực tức khi bị tỉnh giấc, đôi khi say sỉn đỏ lên.
Nheo mấy giây, lúc này mới ứng lại: “Đường Tô?”
“Ừm, mới ăn cơm xong, nóng một bò anh.” nhét vào tay của anh, “không việc gì nữa, uống xong tiếp tục ngủ đi.”
Kỳ trên lại về phía biểu dị: “Vậy, gọi dậy vì bò sao?”
“Em chỉ đang cố nhiệm vụ trợ nên làm.” danh chính ngôn thuận giải thích.
“Vậy thấy gọi mấy khác dậy, bọn họ?”
“...”
“Ồ, biết rồi…” Anh cố ý kéo dài chữ cuối, lắc lư cười đắc ý.
“Ai kêu bọn họ bạn cũ của chứ.”
Ha ha, đang đắc ý điều gì vậy?