Lúc ấy, tôi hẳn là rất thảm hại. Trên cổ còn vết m/áu do Tống Kiều siết lại, nửa bên mặt phải sưng vù vì bị t/át, quần bị tuột xuống tận kheo chân, chưa kịp kéo lên.
Ngụy Đông quỳ trước mặt tôi, r/un r/ẩy đỡ lấy mặt tôi, giọng khàn đặc: “Đừng sợ, anh Sở, đừng sợ.”
Em nắm lấy tay tôi, nhận lấy con d/ao từ tay tôi, bình tĩnh xử lý hiện trường rồi nói: “Trương Sở, người này là tôi gi*t, không liên quan gì đến anh.”
Ngụy Đông không biết mặt em tái mét thế nào, không biết tay em lạnh cóng ra sao, thậm chí không nhận ra chính mình cũng đang run lẩy bẩy.
Có lẽ em quên mất, em cũng mới mười tám tuổi.
Thậm chí còn nhỏ hơn tôi vài tháng.
Ngụy Đông giấu kín nỗi tuyệt vọng và sợ hãi không một kẽ hở, rồi gánh vác tất cả mọi chuyện, vừa lau nước mắt cho tôi vừa mỉm cười: “Không sao đâu.”
“Dù sao, cuộc đời tôi đã là đống rác rồi, thế nào cũng được.”
“Anh Sở khác mà, anh có tương lai hơn tôi.”
Em dùng đôi môi lạnh giá làm ấm đôi môi lạnh cóng của tôi.
Em áp trán vào tôi, thở nhẹ bên môi tôi: “Anh phải tiến lên phía trước, nhất định phải tiến lên. Đừng ngoảnh lại, hãy bước ra... Sống thật tốt.”
Chiếc điện thoại là do Ngụy Đông nhét vào tay tôi.
Ngay cả cuộc gọi báo cảnh sát, cũng là em bấm hộ tôi.
Tôi nghe lời Ngụy Đông.
Thi đỗ đại học, lập xưởng thiết kế, sau này thành tổng giám đốc.
Tôi chưa từng đi thăm Ngụy Đông.
Tôi dồn hết tâm trí chạy về phía trước, gạt lại đằng sau những con người và ký ức cũ không muốn nhớ lại tại thị trấn nhỏ cũ kỹ này.
Tôi tưởng mình đã quên sạch sẽ, tưởng mình sẽ mãi tiến về phía trước.
Tôi biết mình giống hệt người bố n/ợ nần bỏ trốn kia, là một kẻ vô cảm ích kỷ đến tột cùng.
Nhưng Ngụy Đông ra tù rồi.
Ra tù một tháng, chưa từng gọi điện.
Thậm chí chẳng đặc biệt nhắn cho tôi bất cứ tin gì.
Nhưng mỗi ngày tôi đều nghĩ, Ngụy Đông ra tù rồi.
Nghĩ đến mất ngủ.
Thế nên, tôi trở về.
Không còn cách nào khác, không hiểu nổi.
Chốn kinh t/ởm thế này, sao lại sinh ra một Ngụy Đông?