Tôi đã trở lại trường học, nhưng vẫn không thể ng/uôi ngoai về chuyện của Tiểu Bồ Đào.
Kỳ lạ thay, Hà Dĩ Xuyên lại tỏ ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Mỹ an ủi tôi: "Bệ/nh viện chính là khoảng lặng giữa thiên đường và địa ngục. Dĩ Xuyên đã chứng kiến những chuyện này quá nhiều rồi."
"Mỗi lần đi ngang qua họ, nhìn những khuôn mặt tiều tụy đầy lo âu, những ánh mắt bất lực và tuyệt vọng, thật lòng tớ muốn giúp đỡ hết sức có thể."
"Nhưng là y tá, việc tớ có thể làm được rất ít. Còn Noãn à, cậu có thể làm được nhiều điều lắm."
Cô ấy nắm ch/ặt tay tôi, ánh mắt ấm áp mà kiên định.
Từ đó trở đi, tôi học các môn chuyên ngành chăm chỉ hơn.
Ngày nào tôi cũng cố gắng hết sức, đến mức Hà Dĩ Xuyên phải nhắn tin hỏi thăm: "Nghe nói dạo này em rất chăm chỉ?"
Tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Em không thể làm thầy x/ấu hổ được."
"Chưa đến cuối kỳ đâu, đừng cày cuốc quá."
Giáo sư Hà đang quan tâm tôi đấy ư? Khóe miệng tôi nhếch lên, niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng.
Cũng tạm được.
Chưa kịp gõ xong câu khiêm tốn, điện thoại lại rung lên.
"Nhưng dù có cày cuốc, trình vẫn cứ là... gà mờ."
Tôi: “...”
“Tôi vừa nhận hướng nghiên c/ứu mới, cần người cùng hợp tác. Em có muốn không?"
Các đề tài của Hà Dĩ Xuyên đều cực kỳ cao siêu, độ khó thuộc dạng huyền thoại.
Tôi do dự.
Chưa đầy một phút sau, tin nhắn mới hiện lên: "Đảm bảo em thuận lợi tốt nghiệp."
Sau vụ Thiên Lâm, việc tốt nghiệp vốn đã khó lại càng thêm phần gian nan.
Thuận lợi tốt nghiệp? Sinh viên nào cưỡng lại được lời mời ngọt ngào này?
Tôi lập tức phản hồi: "Ơ kìa, giáo sư Hà khách sáo rồi. Chuyện tốt nghiệp không quan trọng, chủ yếu là em muốn học hỏi thêm từ thầy thôi!"
"Sau nghỉ lễ 1/5, chúng ta chính thức bắt đầu."