Lục Hằng ch/ửi rủa lẩm bẩm rồi bỏ đi.

Đến khi tôi tỉnh táo lại, trong lớp chỉ còn mình tôi và Giang Niên.

Tôi bị hắn hôn đến mức cả người như bay lên.

Khi tôi đẩy hắn ra, chân tôi mềm nhũn không đứng vững nổi.

"Lần sau… anh có thể đừng ở những chỗ như này…"

Tôi vừa x/ấu hổ vừa tức gi/ận.

"Ở chỗ như này làm gì?"

Tôi cắn môi.

"Hôn em."

"Sợ hắn thấy à?"

"Không."

Hắn có chút nổi cáu.

"Trần Thụy, rôi đã cảnh cáo em, không được dính dáng gì đến hắn nữa mà nhỉ?"

"Coi lời tôi là gió thoảng à?"

"Em và hắn không có gì, chỉ là bạn từ nhỏ, là huynh đệ."

Hắn nghe xong bật cười.

"Không muốn chiếm tiện nghi, ai lại đi làm huynh đệ với con gái?"

"Thật không có, hai đứa luôn giữ khoảng cách."

Tôi phải giải thích thế nào đây?

Xưa nay luôn là tôi có ý đồ với Lục Hằng, hắn thực sự chỉ coi tôi là huynh đệ.

"Khoảng cách gì, khoảng cách âm à?"

"Anh! Giang Niên, anh đúng là đồ khốn!"

"Tôi vốn là đồ khốn, tôi cũng không ngại làm chuyện còn khốn hơn với em."

"Anh!"

"Ít lời đi, xóa hắn đi."

Hắn không cho tôi kịp phản ứng, cầm điện thoại tôi bắt xóa hết liên lạc của Lục Hằng.

"Là em muốn yêu đấy, dám cho tôi đội nón xanh nữa thì thử xem?"

"Sẽ thế nào?"

"Em không muốn biết đâu."

"Muốn."

Tôi đúng là hết th/uốc chữa, ngay lập tức bị hắn kéo ngồi lên đùi.

"Giờ còn muốn không?"

Lần đầu cảm nhận sự x/ấu hổ tột cùng.

Mặt tôi đỏ bừng, hoảng hốt suýt bật dậy.

Vừa định đứng lên đã bị hắn ôm ch/ặt.

"Giang Niên!"

"Xì…"

"Đừng… ch*t đó."

……

Tôi đành đơ ra như tượng.

"Anh có sao không?" Một lúc sau tôi hỏi.

"Tôi thì không sao, nhưng *nó* có chút vấn đề."

Hắn nhìn chằm chằm.

Tôi vội tránh ánh mắt hắn.

"Thôi, em đi ăn trước đi, để tôi bình tĩnh tí."

"Ừ. Anh có cần gọi bạn anh tới không?"

Tôi tưởng là chân bó bột của hắn không ổn.

"Bọn họ không giúp được tôi, nhưng em thì có thể."

"Hả?"

Theo ánh mắt hắn, tôi lập tức hiểu ra.

"Em… em đi trước đây."

Tôi chạy biến như gió.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm