2.
Tối đến, khoản nhắn của cuối động tĩnh.
Người đã lì xì 1 tệ tôi.
Là sao? T.ên này? Hắn muốn gì?
Tôi dữ chấp lời yêu cầu kết của ta.
Hình đại diện của hình chú mèo đang cầm thoại động chụp ảnh.
Trong hết trông đ.ộc, lại trong cẩn và tất nhiên bảy sự b.ỉ nhìn đời bằng nửa con mắt.
Tôi chắc chắn chính anh ta - k.ẻ của tôi.
Rất nhanh chóng, bên đã nhắn tôi.
Anh Xin lỗi, đã hái của nhưng chưa kịp ăn. Không nên trả lại ở đâu?
Tôi: Vậy tại sao của tự mình lại nói với tôi? Thời buổi hay chuyện đi lỗi thay vậy sao?
Đầu bên lặng lúc rồi nhắn thoại kéo dài hơn 20 giây. Mở đầu bằng nam lạnh lùng:
“Nói chủ hỏi tại sao cậu tự mình lỗi kìa?”
Bên lặng hồi lâu, chỉ nghe tiếng bước chân, sau trận gào khóc nức nở:
“Xin lỗi chủ Tôi tình cố ý đâu. Quả trồng ở ven đường, thế mà lại “phát triển” tốt thế. Tôi nghĩ ai thèm nó trông đẹp lắm nên cầm lòng mà đem ẻm về. Hu… hu…”
Phát tốt? Là phát thế nào?
Cái làm ra cái điệu bộ đáng gh.ét thế kia.
Tôi quả của lớn lên x/ấu xí nhưng x/ấu xí mức nói.
Tôi:…
Anh Xin lỗi cậu, chúng đã tự rồi!
Tôi: Vậy của sao?
Anh Vẫn đang trong tủ lạnh!
Vãi, hai này.
Phòng ký túc xá của họ cả tủ lạnh cơ.
Anh Quả của cậu khi nộp?
Tôi tức nên đáp thẳng thừng:
“Ngày mai! Ngày nộp. Nếu gấp vậy nay tốn công sức để đi tìm nó làm gì.”
Anh Lúc trả cậu nhất? Tôi sẽ mang trực tiếp đưa cậu.
Tôi: 10h sáng ở đường 301.
Anh Tôi đảm bảo với cậu sáng nhất định mang trả cậu. Quả mất đi miếng nào, nguyên vẹn lúc đầu.
Tôi: Được, cậu.
Có vẻ cậu ta chút lương tâm.
Thôi cậu ta nên quyết định tha thứ đã đấy.