11

“Vị riêng đúng chuẩn vị! từ khi lên đại học, ngửi thấy riêng nào chuẩn này.”

Ch*t diễn biến vậy? Lời làm bối rối.

Tôi thoát ra khỏi vòng tay Minh, ngạc nhiên hỏi ta:

“Cậu gh/ét sao?”

“Ừ, còn thích nữa.”

Lúc này, cảm thấy bất ngờ lại nghĩ Minh có vấn đề, gặp ai thấy thích tôi.

“Cậu, cậu, đi/ên Cậu thấy sao?”

Thư Minh hơi bối rối và có chút tủi thân.

“Tôi đi/ên, đến từ vùng quê riêng, với tôi, riêng Tôi hiểu tại các ở ngoài tỉnh lại cảm thấy riêng hôi, ràng đây đ/ộc đáo nó: nồng nàn, đắm len lỏi vào quan, thức những xúc cảm sâu thẳm nhất. Vị đằm thắm, tan chảy trên đầu lưỡi, quyến mật ong rừng. Kết lại mềm mại, mịn màng, nhung ôm lấy để lại dư khó phai. Nó kiệt tác tạo hóa, sự quyện tinh tế giữa ngậy khiến người đắm thể nào cưỡng lại được mà.”

“Cái gì?!”

“Sao ngạc nhiên vậy? riêng nổi tiếng ở nước, tỏ nó đã được phần lớn mọi người công nhận món ngon, chắc chắn hề tệ.”

“Đó chẳng phải do quảng cáo à? Ở chỗ chúng cũng có, nhưng mỗi lần đi ngang qua cửa tiệm, chịu nổi mùi, ai quanh món đó cả.”

“Đó riêng ở đây chuẩn, tạo ra kỳ lạ.” Minh lại dựa vào cổ hơi: "Nhưng lại chuẩn.”

Tôi nghi ngờ mình, đúng ngầy ngậy beo thật, đã quen với nó rồi.

Nhưng nói quan đến món ngon thật sức tưởng tượng.

Chẳng lẽ đậu hũ thối truyền thuyết, nhưng lại thơm?

“Nhưng nó vẫn kinh mà, đâu có được.”

Thư Minh nâng mặt hôn sâu.

Khi thở nổi nữa, nói: “Sầu riêng vẫn riêng, đ/ộc đáo, ai nói thể ăn?”

Mặt đỏ bừng. Thằng ngốc từ bao giờ giỏi đến chứ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm