Vu Bảo Lai sau khi ra khỏi trường giáo dưỡng đã không tiếp tục đi học nữa.
Một phần vì không trường nào dám nhận, một phần vì cậu ta cũng chẳng thèm học nữa.
Trong thời gian ở trường giáo dưỡng, Vu Bảo Lai quen được một “đại ca” nhỏ hơn mình 3 tháng tuổi.
Vị đại ca này tự xưng là dân giang hồ, chuyên làm những phi vụ lớn, hứa hẹn sau này sẽ che chở cho cậu ta.
Vu Bảo Lai ngày đêm mong ngóng được ra ngoài theo đại ca làm giàu.
Bố mẹ Vu Bảo Lai chỉ muốn đưa cậu ta đến thành phố khác, đổi tên họ để bắt đầu lại việc học.
Vu Bảo Lai nhả khói th/uốc vào mặt bố cậu ta: “Học hành cái khỉ gió! Toàn mấy thứ sách vở ch*t ti/ệt.”
Bố cậu ta định đ/á/nh, nhưng lại bị Vu Bảo Lai đẩy ngã xuống đất.
“Ông già ch*t ti/ệt! Còn dám ra tay với tôi?”
Vu Bảo Lai lục lọi ví tiền của bố cậu ta, vừa ch/ửi bới vừa bỏ đi, để mặc ông ấy nằm vật dưới đất, không sao nhấc mình lên được.
···
“Đại ca” của cậu ta thực chất chỉ là một tên đàn em trong sò/ng b/ạc gần đó.
Hắn từng uống rư/ợu vài lần với quản lý sò/ng b/ạc, suốt ngày khoác lác mình thân cận với quản lý.
Nhưng thực chất sò/ng b/ạc này lại là do Hoàng San San quản lý.
Nhờ vào mối qu/an h/ệ này, tôi đã hẹn gặp “đại ca” của Vu Bảo Lai.
···
Khi được gọi đến sò/ng b/ạc, Vu Bảo Lai tưởng đại ca sẽ dẫn mình gia nhập vào giang hồ.
Nào ngờ đại ca bảo cậu ta bắt đầu từ việc cho v/ay nặng lãi.
Vu Bảo Lai hơi thất vọng, nhưng nhìn cánh tay đầy hình xăm và con d/ao bên hông đại ca, cậu ta đành nuốt gi/ận làm theo.
Nhưng suốt 3 ngày liền, cậu ta chẳng cho v/ay được đồng nào.
Đại ca nhếch mép nhìn cậu ta bằng ánh mắt kh/inh thường: “Nghe nói mày từng gi*t người nên mới giao việc quan trọng này. Hay mày lừa tao, thực chất chẳng làm được trò trống gì?”
Vu Bảo Lai đỏ mặt thề thốt.
Đại ca vội vàng an ủi: “Này! Thề thốt làm gì? Tao có nghi ngờ gì đâu. Thôi được, tao giới thiệu cho mày khách hàng cũ, đảm bảo cho v/ay được.”
Vu Bảo Lai nửa tin nửa ngờ, nhưng lão già kia thật sự đã v/ay 3 triệu từ cậu ta.
Thành tích này giúp cậu ta trở thành thành viên xuất sắc, được cả đại ca của đại ca đến mời rư/ợu.
Mấy ngày đó, Vu Bảo Lai đi đứng rất nghênh ngang.
Nhưng 1 tuần sau, mặt mày cậu ta sa sầm.
“Tiền đâu? Lão già đó nổi tiếng là l/ừa đ/ảo, mày dám cho ông ta v/ay tiền đ/á/nh bạc? Giờ ông ta không trả n/ợ, mày phải thay ông ta trả!”
Quản lý sò/ng b/ạc giẫm chân lên mặt Vu Bảo Lai, gầm lên đầy phẫn nộ.
“Tôi... Tôi đâu có biết! Do anh Chu giới thiệu mà!”
Anh Chu giả bộ đ/au khổ: “Tao can ngăn bao lần, mày lại không nghe. Giờ muốn đổ lỗi cho tao sao? Đáng đời, thằng giả tạo!”
Quản lý sò/ng b/ạc đ/á Vu Bảo Lai mấy phát: “Gặp chuyện lại đẩy anh em ra chắn đạn, loại người như mày là đáng kh/inh nhất!”
“Cho mày thêm 1 ngày. Không lấy được tiền thì mày trả thay. Không trả nổi thì ch/ặt tay mày ra trừ n/ợ!”