Phòng Tắm Thần Kỳ

Chương 9

05/01/2025 11:08

Tôi bị chuông báo thức đ á n h thức.

"Từ Giản, tắt chuông báo đi."

Nhưng suốt năm sáu phút sau vẫn chẳng thấy ai phản ứng.

Dần dần, tôi nhận ra có gì đó không ổn. Tôi mở mắt ra, căn phòng yên tĩnh đến kỳ lạ.

Cầm điện thoại lên xem giờ, trên màn hình hiện rõ ngày 13 tháng 4.

Lần cuối cùng tôi hẹn gặp Từ Giản hình như là... ngày 12 tháng 4.

Vậy nên, mới chỉ qua một ngày?

Tôi đứng dậy, phát hiện bàn học vẫn còn hộp đồ ăn thừa từ tối hôm trước chưa dọn. Chiếc iPad vẫn dừng lại ở tập 11 của bộ phim tôi đang xem dở, mọi thứ dường như chưa từng bị gián đoạn.

Không ai biết rằng, tôi đã trải qua một thế giới khác, nơi tôi gặp gỡ Từ Giản của mười năm trước.

Điện thoại bất chợt rung lên, tôi mở ra xem thì thấy một lời mời kết bạn trên WeChat.

Là Từ Giản!

Anh ấy nhớ ra tôi rồi sao!?

Tôi nhanh chóng bấm chấp nhận, tin nhắn từ đầu kia gửi đến ngay lập tức.

Đó là... một tấm danh thiếp?!

"Bác sĩ Hách - Khoa T/âm th/ần." Cái quái gì thế này?

Từ Giản: "Người này là bạn tôi, hiện đang làm việc tại khoa t/âm th/ần của Bệ/nh viện trực thuộc Đại học Bắc Kinh, chuyên gia uy tín. Nghe chuyện hôm qua của cô, tôi nghĩ cô sẽ cần đến cậu ấy."

Tôi: "???"

Anh ta có ý gì?

Chẳng lẽ anh ta đang bóng gió nói tôi bị... t â m t h ầ n?!

"Từ Giản, anh lớn lên rồi trở nên đáng g h é t như thế, phiên bản trẻ của anh có biết không?"

Phía bên kia hình như đang đợi tin nhắn của tôi, lập tức gửi một dấu "?"

Tôi chẳng buồn trả lời, vứt luôn điện thoại sang một bên và bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm