13
Lại qua hai ngày, xem ra đã hoàn toàn coi là người nhà nó.
Không chỉ để cho còn có thể để cho ôm nó.
Tài xế đã sớm xe chờ ở ven đường, nhân cơ hội nhét nó vào trong ng/ực, xoay người lên xe tính mang nó đến bệ/nh viện thú triệt sản.
Đến bệ/nh viện, và sĩ hát diễn, trước mặt diễn tiết mục “Thú cưng cư/ớp đi, chủ nhân đ/au lòng tiếc hối bất lực”, để tránh này tôi.
Sau trơ mắt nhìn nó vào phẫu chờ thiến.
Sau khi ngồi xuống, gửi tin nhắn cho nói hoang nhỏ luôn gặp trên kia đã được nhận nuôi.
Chợt nghe bên cạnh có người ngạc gọi tiếng: “Hạ Ngộ?”
Tôi quay đầu lại, là nữ sinh trước trong lớp đưa thư tình cho tôi.
“Thật sự là cậu này.” Cô mỉm cười: “Con nhỏ kia là cậu sao? còn tưởng cậu thích thú bông này kia, không nghĩ tới nuôi hoang nhỏ, là nhặt được hả?”
Tôi di động, cong khóe môi: “Đúng, gặp ở ven đường.”
“Gặp được nuôi? Cậu rất thích động nhỏ à?”
“Thích.” gật nhìn thoáng qua phẫu thuật, lại bổ sung: “Có điều, không là vì vui.”
“Còn có nguyên nhân khác hả?”
“Ừ, có.” nói,
“Còn vì, làm cho vẻ.”
“Con nhỏ yêu vậy, còn không thể làm cho cậu say mê sao?”
Nữ sinh sửng sốt, lập tức lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ, giống đột hiểu được chút gì đó.