Tôi trưng uể oải đi theo sau Giang thở dài mệt mỏi.
Thôi xong rồi, cuộc đời thật hết c/ứu.
Chống Giang bị điện gi/ật, nếu hắn bắt đi hi*p thụ chính, đành phải nghe theo. Thế chẳng phải thay đổi phận xuống vực cùng Giang như cốt truyện sao?
Hay tuyệt giao với Giang nhỉ?
Tôi nhịn được mà run lên.
Không được, với tính nóng nảy này, Giang sẽ đ/á/nh ch*t ngay bây giờ mất.
“Cũng chẳng trai gì nhỉ?”
Giang bên cạnh tôi, lạnh tiếng.
Tôi ngạc hỏi: nhìn nhầm rồi hả?”
Đó thụ chính đấy, hắn sẵn từ bỏ quyền thừa kế Giang gia, chấp mọi để kề bên. Sao hắn có thấy ta được?
Giang hất cằm phía Lâm Thần đang ngồi trên đọc sách, quay hỏi tôi:
“Không phải cậu ta sao?”
Đúng cậu ta mà.
Tôi nhìn thẳng vào Giang nói:
“Cậu thật thấy cậu ta đẹp? Không nào?”
Chẳng hắn đang chơi chiêu với đồng chí đây?
Giang nghe xong, ánh sắc lạnh, ánh nhìn như d/ao cứa tôi, cười đáp:
“Cậu thấy cậu ta trai?”
Chuẩn rồi, rõ ràng sợ cư/ớp mất.
Đàn ông gh/en t/uông thật đ/áng s/ợ, ai thèm muốn của hắn lập tức nên hung dữ, x/é nát đối thành trăm mảnh.
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Không đẹp!”
Vẻ Giang dịu hắn giơ tay khoác vai đi thẳng đến nhà ăn.
“Đi, ăn cơm thôi.”
Trên đường đến nhà ăn, ngừng thầm nghĩ.
Giang đề phòng làm gì chứ? vai phụ ch*t thôi mà.
Dù có tỉnh táo, nhất định thích thụ chính được. Chỉ có Giang trùm phản diện này mới thường mạng sống, đi khiêu khích đàn ông của công chính khắp nơi.