Vào ngày em tôi mất tích, tôi biến mất dấu vết. Đêm hôm vó trong phòng, còn bố tôi thừ trên mây thở dài n/ão nề.
"Vợ chồng mày giấu bé đâu rồi?" Chú tôi túm cổ áo gằn giọng chất vấn.
"Thật sự anh biết..." nhăn nhó đáp.
"Thế vợ mày đâu?"
"Anh... anh rõ nữa..."
Chú bố tôi ra, hò báo vội lấy chú, van nài: "Chúng tìm thêm chút nữa đi! Tuyết Mai phải loại đó đâu, cô ấy thể bắt bé được, mình tìm kỹ lại đi..."
Lúc tôi co ro trên giường trong ngủ, nép vào lòng bà nội. Giọng bà vẫn đều đều kể chuyện mọi đêm, nhưng tôi chẳng thể tập nghe được. Trong đầu chỉ xoáy vào một hỏi: Em đâu rồi? đâu mất rồi?
Cuối tôi báo an.
Hôm sau, những an thị trấn sắc phục chỉnh tề, dắt theo bầy chó nghiệp vụ phong liệt, lục soát khắp làng trên xóm dưới. Họ tìm em tôi. Dù chỉ một sợi tóc chẳng có.
Nhưng họ tìm mẹ.
Đúng hơn, phải bị bắt. tự tìm đến đồn an thị trấn.
Cả tôi hớt hải chạy đến nơi. song sắt lạnh lẽo, tôi bóng gục mặt vào hai bàn mái tóc rũ rượi che khuất gương mặt. Từng tiếng nức nở vang xen lẫn lời thú Đôi cổ tay mảnh khảnh bị c/òng số 8 siết ch/ặt, thân hình co trên chiếc sắt trẻ lạc lối.
"MẸ!" Tôi vang.
Mẹ ngẩng mặt lên. Ánh lướt qua phía tôi. khi nhìn tôi, đột nhiên rú thất mặt xinh đẹp méo mó vì s/ợ, đôi mở trừng trừng nhìn q/uỷ dữ.
"Tiểu Ngư! thận ơi!!!"
Cánh cửa sắt đóng sầm lại trước tôi. Bóng khuất hẳn sau lớp thép lạnh.
Kể từ hình trẻ với nhỏ mãi mãi đóng băng trong ký ức thơ tôi. Mãi nhiều năm sau, tôi mới hiểu lời cảnh báo của ngày ấy mang hàm ý gì.