Độc tính đ/ộc hạ cho năm đó rất mạnh.
Cho dù trước giải vẫn gây ra thương cực lớn với cơ thể.
Năm 40 tuổi toàn bệ/nh ốm liên miên, đất do Thái tử cai quản.
Hôm nay, mặt vô cùng sáng rực áp.
Ta thể tự mình dậy mà cần người dìu đỡ.
Dưới mặt trời, nhắm nắng áp chiếu xuống cơ thể g/ầy khô rất thoải mái.
Vệ Vãn ở bên, thương nhìn ta.
Năm thấm thoát thoi đưa, hắn chòm râu, phong thái hề kém hơn năm với hồi trẻ còn thêm mấy chín chắn nho nhã mà năm ban tặng.
Những năm này, cần cù xử lý chính sự, canh đạm bạc, nghe ca múa, xem kịch, ngủ giường mềm, thụ.
Sống cuộc sống như tu khổ hạnh, coi bản thân như công cụ, đ/ốt sinh mạng cùng.
Bù đắp cho cha mẹ cho đất cho con ta.
Dưới sự cai quản chúng đất thái chúng yên ổn, trăm túc.
Vệ Vãn luôn nói chấp.
Y phải là người chấp sao, cả lấy vợ, khuyên nhủ thế nào vô dụng, ngang ngạnh như vậy.
“Vệ khanh, hôm nay là ngày đại hỷ.” Ta vô cùng bí nói.
“Bệ hạ đâu?” Y đi nhàng đỡ nhìn ngập tràn dịu dàng.
“Trẫm, xuất giá.” Ta vui vẻ “Trẫm gả cho sông núi quốc.”
Vệ Vãn cười “Bệ hạ sớm gả rồi.”
“Không giống.” Giọng điệu “Đợi sau khi trẫm ch*t, cần phải tổ tang sự, rải tro cốt trẫm nam biển để trẫm bầu bạn với sông núi quốc.”
Vệ Vãn khẽ lau khóe dịu mỉm cười: “Được, sau này làm quan nữa, du thiên hạ, bầu bạn với sông núi quốc, bầu bạn với người.”
Ta nhìn mặt đỏ hồng kia lúc lên cao, lúc xa, giơ chạm bàn ngày nặng trịch.
Chậm rãi ngả vào lòng y, lẩm bẩm “Phụ hoàng mẫu hậu, Hi Nhi sắp... nở mày nở mặt gả đi.”
- Hết -