Thoắt cái một năm đã trôi qua, lịch x/é từng tờ đến cuối năm.
Gần đây, Lý Thế Vỹ đắc ý như gặp gió xuân, lại bí mật khó hiểu, nói là hợp tác với người khác làm một vụ kinh doanh khá khẩm, ki/ếm được chút tiền, trước mặt tôi gần như muốn nói chuyện bằng lỗ mũi.
Tôi nói với ông ta đừng có làm gì trái pháp luật, coi chừng ngày nào đó vào tù lần hai, vui quá hóa buồn, mẹ tôi liền vỗ mạnh vào đầu tôi.
“Cậu của con chịu làm ăn là chuyện tốt, con đừng nói lời lạnh lùng.”
Tôi bĩu môi. Non sông dễ đổi, bản tính khó dời, dù sao tôi cũng không lạc quan về ông ta.
Hôm đó, Lý Thế Vỹ lại làm phiền tôi, đưa một tờ báo đến trước mắt tôi, lắc mạnh, tôi tưởng ông ta lại định thổi phồng tình hình kinh tế gì đó, bèn không thèm nhìn, liền dùng tay gạt đi.
“Xem này, người yêu cũ của mày đấy, giờ đã có người mới rồi, chà chà, ồn ào quá chừng, còn lên cả báo nữa chứ.”
Tôi ngước mắt lên, thấy những chữ như “thiếu chủ xã hội đen”, “con trai út của trùm sò/ng b/ạc”, “tình đồng tính”, tôi không mấy hứng thú, liền vò tờ báo thành một cục rồi ném đi.
Chỉ là mấy chuyện vụn vặt giữa Tống Thiếu Uyên và Giản Đồng ở M/a Cao mà thôi, báo lá cải viết đi viết lại cả tháng rồi, cũng chẳng thấy viết ra cái gì hay ho.
Những tấm ảnh chụp chẳng có gì hơn là hai người đi gần nhau, cái mơ hồ nhất cũng chỉ là khi Giản Đồng nói chuyện, Tống Thiếu Uyên cúi tai lại nghe, thế nào, bây giờ các tay săn ảnh chỉ có trình độ này thôi sao?
Tôi châm chọc nói: “Mấy thứ này còn kém xa những tấm ảnh hấp dẫn mà ông chụp tôi và Tống Thiếu Uyên ngày xưa, những tấm phim âm bản đó ông còn giữ không? Ông đem b/án cho mấy nhà báo lá cải này đi, biết đâu có thể thương lượng được giá tốt, ki/ếm được nhiều hơn cái việc kinh doanh gì đó mà ông đang làm.”
Mẹ tôi bưng khay trái cây bước vào, “Cái gì ki/ếm được nhiều hơn?”
Tôi và Lý Thế Vỹ đều khéo léo ngừng chiến tranh, hiếm hoi đồng thanh: “Không có gì, nói chuyện lung tung thôi.”
Chúng tôi không dám nhắc đến Tống Thiếu Uyên trước mặt bà, càng không dám nhắc đến những tấm ảnh đó.
Từ sau vụ ồn ào vì chuyện ảnh chụp, nhảy lầu, rồi lại phẫu thuật, sức khỏe mẹ tôi luôn không tốt, tâm trạng cũng lúc tốt lúc x/ấu, không ổn định lắm.
Lý Thế Vỹ nói chuyện khó nghe, nhưng có vài lời nói không phải không có lý. Ông ta nói mẹ của họ, tức là bà ngoại tôi, khi còn sống đã có chút vấn đề tinh thần, nghe nói bệ/nh này có di truyền, nên bây giờ chúng tôi đều không muốn kích động mẹ tôi vô cớ.
“Ừ. À này, A Cẩn.” Mẹ tôi ngồi xuống, cầm một quả cherry trong khay lên, “Con nói có bạn bè tổ chức tiệc đón năm mới trên du thuyền, rủ con đi cùng, con có bạn nào giàu thế à? Thật sự là bạn bè sao?”
“...” Tôi hơi bất lực, “Mẹ, bao nhiêu năm mẹ dạy con tích cực giao thiệp, còn không biết con quen nhiều người giàu sao? Người ta chỉ thích náo nhiệt, nên mới rộng rãi mời, con cũng muốn duy trì mối qu/an h/ệ, không muốn làm mất mặt người ta, mẹ lại nghĩ gì vậy?”
Mẹ tôi nói một cách u uất: “Mẹ thì nghĩ gì chứ, chẳng qua là sợ con lại bị ai đó cất giấu như báu vật thôi.”
“... Làm gì đến mức đó.”
“Ha ha ha ha ha!” Lý Thế Vỹ cười nhạo rất to, “Tao nói này A Cẩn, mày phải cẩn thận đấy, mày đẹp trai thế này, biết đâu lại thật sự có người muốn giấu mày đi, mấy thiếu gia với tiểu thư đó chơi rất bạo, mày——”
“Thôi! Lo cho bản thân ông đi.”
Tôi thật sự coi buổi tiệc này như nơi mở rộng mối qu/an h/ệ nên mới đi, tôi cũng không ngờ lại trùng hợp đến thế, ngay tại buổi tiệc đó gặp được Tống Thiếu Uyên và Giản Đồng.
Giản Đồng tôi không quen, nhưng anh ta là người nổi tiếng, hầu như không ai không biết anh ta là con trai út được yêu chiều nhất của trùm sò/ng b/ạc ở M/a Cao.
Anh ta chắc chỉ nhỏ hơn Tống Thiếu Uyên vài tuổi, người cũng cao, nhưng có khuôn mặt baby, mắt to tròn, cười lên có một đôi lúm đồng tiền bên mép, trông rất trẻ tuổi.
Quen thêm người không bao giờ có hại. Tôi cầm một ly champagne, kéo một người bạn thân thiết bước tới.
Trước tiên chào người quen, tôi cười gọi Tống Thiếu Uyên một tiếng: “Anh.”
Rồi mới đưa tay về phía Giản Đồng, “Giản thiếu gia, chào anh, lần đầu gặp mặt, tôi là Tống Văn Cẩn.”
Giản Đồng trông rất ngạc nhiên, sau khi bắt tay tôi, anh ta đụng nhẹ vào vai Tống Thiếu Uyên, một cử chỉ rất thân mật, “Đều họ Tống, Thiếu Uyên, đây là em trai anh à?”
Tống Thiếu Uyên nhìn tôi, rồi nhìn người bên cạnh tôi, nói: “Ừ, là em trai tôi.”
Giản Đồng là người có tính cách khá hoạt bát, lại nhìn kỹ tôi, cười bảo, “Hai người trông không giống nhau lắm, nhưng phải nói là gen nhà hai người tốt quá nhỉ. Đều là trai đẹp hiếm có.”
Tống Thiếu Uyên không giải thích, chúng tôi vốn không giải thích chuyện này.
Thế là tôi cũng chỉ cười với Giản Đồng, “Cảm ơn.”
Sau đó, Giản Đồng hỏi tuổi tôi, tôi nói tôi nhỏ hơn anh tôi 6 tuổi, Giản Đồng liền nhướng mày nói: “Vậy thì em nhỏ hơn tôi, em cũng nên gọi tôi một tiếng “anh” đi.”
Tôi thuận theo: “Anh.”
Tống Thiếu Uyên lạnh lùng nói: “Bảo em gọi một tiếng “anh” cũng dễ dàng thật.”
Tôi nháy mắt với anh, dùng giọng điệu đùa cợt hòa hoãn: “Yên tâm đi anh, dù ở ngoài có nhiều “anh”, nhưng anh vẫn là anh trai ruột duy nhất của em.”
“... Ai là anh trai ruột của em.”
Tống Thiếu Uyên xoay người bỏ đi.