Nắng Và Hoa Hồng

Chương 14

12/04/2025 20:45

Hôm đó, Lục Trạch rốt cuộc đã không đuổi theo.

Anh ta có tình cảm và áy náy với Cố Tự Nhu.

Nhưng đồng thời... không tránh khỏi cảm giác nặng nề.

Cố Tự Nhu muốn một tình yêu bình thường nên trước mặt cô ta, Lục Trạch buộc phải kìm nén b/ạo l/ực, gồng mình nhẫn nhịn để đóng vai người bạn trai "tạm chấp nhận được".

Nhưng trước mặt tôi, anh ta có thể vứt bỏ hết mọi lớp vỏ bọc.

Bao nhiêu u ám, bẩn thỉu... đều phơi bày hết.

Tôi đón nhận tất cả.

Một tuần trôi qua, khi tôi cảm nhận cán cân của Lục Trạch đang dần nghiêng về phía mình...

Cố Tự Nhu vẫn đang hờn dỗi Lục Trạch, đăng một dòng trạng thái kèm theo là hình ảnh giấy khám th/ai và phiếu x/á/c nhận ph/á th/ai.

Lúc nhìn thấy dòng trạng thái ấy, Lục Trạch đang lái xe.

Anh ta bỗng nhiên đỏ mắt, phanh gấp bên lề đường, cầm điện thoại gọi cho Cố Tự Nhu:

"Sao em dám?!"

Đầu dây bên kia là tiếng nức nở nghẹn ngào.

Cố Tự Nhu khóc thút thít nói: "Anh Trạch, em đã bỏ chạy khỏi phòng phẫu thuật. Em không đành lòng gi*t đứa con của chúng ta."

Lục Trạch thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta còn chưa kịp tận hưởng niềm vui "tìm lại thứ đã mất", Cố Tự Nhu đã nói tiếp:

"Em yêu con của chúng ta, cho nên em không muốn bên cạnh cha đứa bé có người phụ nữ khác."

Ngón tay Lục Trạch siết ch/ặt, khớp xươ/ng trắng bệch.

Một tên đi/ên cuồ/ng b/ạo l/ực gh/ét nhất điều gì?

Gh/ét nhất bị đe dọa.

Đe dọa chỉ khiến ham muốn b/ạo l/ực trỗi dậy.

Nhưng lúc này Lục Trạch không thể từ chối.

Anh ta quan tâm đến đứa bé.

Thật buồn cười, một kẻ thối nát đến tận xươ/ng tủy lại ám ảnh với việc truyền lại thứ gen tồi tệ của mình.

Tôi nhìn vẻ mặt nổi gân xanh của Lục Trạch, bật cười.

Áp sát điện thoại, tôi thì thầm:

"Vâng, cô Cố. Tôi đảm bảo sau này sẽ không xuất hiện bên cạnh anh Lục nữa."

Nói xong, tôi tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm