Tôi và Tống Kỳ tay trong bất hòa.
Nhưng cuối cùng vẫn để em ấy ở nhà.
Phòng khách có nhà vệ riêng nên phạm vi hoạt động của cậu chỉ gói gọn trong căn đó.
Việc tôi cần làm chỉ vài bộ quần áo mới, mỗi ngày đặt cơm trước cậu.
Em không gây thêm chuyện gì.
Nhưng một ngày nọ, khi đang ngồi thờ trong tôi như m/a khiến liền mở bản ghi camera an ninh.
Cũng lúc ấy, tôi hiện ra mấy ngày tôi đi vắng, đêm Tống Kỳ tan ca đây.
Chiếc xe dừng trước sân, dầm dề cả đêm.
Mãi gần sáu sáng hôm sau, xe mới rời khỏi sân nhà.
Trái tim như bóp nghẹt khóc.
Khóe mắt tự dưng nhòe ướt.
Niềm tin chắc lâu trong lòng bỗng lung lay.
Có lẽ, tôi đã sai lầm thật sự.
Làm như vậy, liệu có không?