Chó không da

Chương 4

24/02/2024 11:00

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, chị dâu đang ngồi bên giường rơi nước mắt không ngừng.

“Em có biết mẹ sợ thế nào không!”

“Chị có lỗi với em, Đại Hoàng ch*t rất thảm, chị sẽ m/ua một con chó khác cho em.”

“Em có biết nếu nước trong sông đó sâu thêm một tí, em sẽ…”

Tôi ngồi dậy, ngước mắt nhìn trong phòng không còn người nào khác.

“Chị dâu.”

Chị ấy quay đầu lại.

“Em nhìn thấy Đại Hoàng rồi.”

Chị ấy lại bật khóc, với tay xoa đầu tôi.

“Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan.”

-

Bọn họ đều cho rằng vì tôi quá đ/au lòng cho nên mới nhảy xuống hồ.

Mẹ tôi tức gi/ận vô cùng, bà sợ ch*t khiếp, nói tôi chỉ vì một con chó mà không cần mạng sống nữa.

Nhưng cảnh tượng ngày hôm đó tôi chẳng thể quên được, cứ như có thứ gì đó kéo tôi vào giữa sông nhưng lại không muốn hại tôi.

Nhưng rất nhanh sau đó họ cũng chẳng còn tâm tư để quản tôi nữa.

Cháu gái không chịu uống sữa, gào khóc cả ngày cả đêm trong phòng.

Khóc suốt mấy ngày liên tục bỗng nhiên ngủ rất yên tĩnh.

Mẹ tôi mừng rỡ, nhưng ngày hôm sau lúc bắc thang leo lên phơi đồ trên mái hiên thì lại té lộn nhào xuống đất.

“Gặp phải q/uỷ rồi! Gặp phải q/uỷ rồi!”

Cả nhà tôi vội bò lên xem, lúc này mới nhìn thấy cảnh tượng đ/áng s/ợ, trên mái hiên toàn bộ đều là dấu chân.

Không biết rõ đó là thứ gì, dấu lớn dấu nhỏ khác nhau, phân bố chi chít khắp nóc nhà.

Anh tôi gi/ật mình sợ hãi, vẻ mặt trắng bệch chỉ tay về một hướng.

“Là Hoàng Đại Tiên.”

Mẹ tôi nghe vậy chợt hôn mê bất tỉnh.

Những dấu chân này cũng không giống nhau, có lớn có nhỏ, có dấu sâu dấu nông, dựa vào số lượng để đếm thì tối hôm qua trên nóc mái hiên nhà tôi, ước chừng phải có đến ba bốn mươi con chồn đứng trên này.

Buổi chiều anh tôi đi lên trấn trên mời đại sư về, trước khi đi còn dặn dò chúng tôi khóa cửa nhà cẩn thận.

Mẹ tôi còn sợ đề phòng thế không đủ, bà còn treo một cây ki/ếm gỗ đào trên cửa.

Nhưng khi đêm đến vừa chuẩn bị đi ngủ thì lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng "lạch cạch".

Thanh ki/ếm gỗ kia rơi xuống đất.

Tiếp theo đó…

“Đùng đùng đùng.”

Tiếng đ/ập cửa vang lên một hồi.

Tôi lập tức nín thở, nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ đang rung chuyển.

Hướng âm thanh này vang đến quá mức q/uỷ dị.

Nếu như là người thành niên bình thường gõ cửa, tiếng động nên ở một vị trí cao khoảng chừng một mét, nhưng rõ ràng tiếng gõ cửa này truyền đến từ dưới chân, hơn nữa âm thanh nghe rất bí bách, thay vì nói gõ thì càng giống đ/ập cửa hơn.

Chỉ khi có người nằm úp sấp, dùng đầu để đ/ập cửa mới có tiếng động này, hoặc là…

“Chẳng lẽ là Đại Hoàng trở về…”

Tôi đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt h/oảng s/ợ của mẹ tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
4 Hàng hạng hai Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm