Tôi co ro trong góc phòng, tuyệt vọng. Những người bạn cuối cùng bên tôi còn lũ hình giấy.
Từ bé, tôi chẳng búp bê tóc vàng, biết tâm sự với chúng - khóc kể về người mẹ thiên lo âu cho tương lai mịt. Chúng tri kỷ duy nhất của đời tôi.
Khóc kiệt sức, tôi thiếp đi. Trong màn sương vô một thứ gì vuốt ve khuôn mặt giọt lệ nơi khóe mắt tôi.
Nhưng không phải bàn tay con người - nó vô h/ồn, nhẹ bẫng. Bề mặt thô ráp, tựa như... bồi. Thứ rẻ tiền, xù Đúng loại người ta dùng trong đám tang!
Tôi gi/ật tỉnh giấc. á/c mộng. Căn phòng vẫn lặng im. chục hình hình nam hình đối mắt nhìn tôi.
Phía trước nhất, con hình mặc áo sườn xám với má ửng hồng chậm rãi mắt về phía tôi.
Cơn buốt xuyên qua tim. tự nhủ ảo giác. Bỗng, môi đỏ bằng sa của nó mấp máy.