Tôi mắt nhìn gian nhà chính, hai mắt chợt lóe lên. tới cầm lấy trúc (đó món đồ dùng để hái trái dâu) rồi tới trước huơ đầu nhọn chĩa công tắc điện ở xa xa, nuốt ngụm nước bọt rồi dùng sức xuống, sau quay đầu nhìn gương.
Trong gương chỉ bóng dáng tôi đang ôm trúc đứng ngây ra đó.
Tôi thở nhẹ nhõm, định dùng đầu nhọn bật đèn thì quay đầu đã nhìn thấy bóng tóc tai bù xù đang đứng ở sau mình.
"Á á á!"
Nó lấy trúc từ tay tôi, tới bật đèn.
"Con đang làm bé Thất? la thất thanh làm gì?"
... Là mẹ.
Bà đang mặc áo ngủ bằng vải bông, tóc để xõa ra.
"Nhanh ngủ đi, sáng ngày mai dậy sớm chút, mẹ nấu đồ ngon cho con."
Tôi thể làm hơn ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Nhưng cảm hoặc lòng hoàn toàn giảm bớt chút nào.
Nếu như bóng gương mẹ... tại sao gương chỉ phản chiếu mình phản chiếu tôi?
Tại sao thể ấy gương lạ như thế, tại sao run lắc co thở khò khè?
Tại sao... Lúc tôi nhìn thấy ở phòng?
Bà trốn ở đâu?
Hình qu/an t/ài được sơn góc tối từ từ hiện đầu, càng càng lớn.
Tôi cuộn thật ch/ặt, gói cả thể mình lại.
Cơn lạnh từ ngoài cửa thổi vào tấm màn che phất phơ nhịp Dường như tiếng khóc lóc nén phụ nữ lẫn với tiếng cùng thổi vào, vang khắp căn phòng.
Tôi nằm mơ giấc mơ đ/áng s/ợ.
Tôi mơ thấy thứ từ ngoài cửa vào phải tiếng khóc, cỗ th* th/ể nát dáng con người.
Nó lắc lư quanh quẩn phòng.
Bò giường tôi, mở miệng đã thủng trăm ngàn lỗ, giòi bọ bò nhúc tứ nói:
"Bé Thất... Bé Thất..."
"Bé Thất!"
Tôi tỉnh dậy, nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ mẹ.
Dường như muốn bày tỏ sự lo lắng, nhưng mặt như bị thứ cảm xúc mãnh liệt chặn lại.
"Nóng như vậy, sao con kín mít ngủ thế?"
Bà mũi nói.
Có lẽ ngửi thấy mùi hôi... Cả tôi đổ đầy hôi.