Gần Tết, siêu nhạc bài "Chúc Phát Tài".
Lục đẩy xe hàng, Ân Ân ngồi trong xe reo hò:
"Hôm nay phải m/ua thật nhiều đồ!"
Đồ biến hình, xe điều khiển, lego... chiếm hết nửa xe đẩy.
Tôi nắm đang với chiếc xe tăng của Ân Ân:
"Nhiều đủ Không m/ua nữa!"
Ân Ân ánh thương tấn công trái tim sắt đ/á của tôi, nhưng lòng.
Tôi thì xiêu lòng, nhưng thì khác!
Chỉ một tiếng "Ba ơi" ngọt của Ân Ân tan chảy.
Anh xoa đầu thằng bé âu yếm:
"Cứ Ba có tiền!"
Có quả là khác, nói chuyện phóng khoáng hẳn!
Hai xách đủ loại túi mệt đ/ứt hơi, chỉ muốn về nghỉ ngay.
Nhưng khi Ân Ân dừng chân ở khu vui gia đình, biết chuyện ổn rồi!
Bước khu vui chơi, và chỉ muốn thả còn Ân Ân thì mừng rỡ phát cuồ/ng.
"Ba mẹ ơi với nào!"
Hai phải cùng cậu nhóc hết này đến khác, chỉ còn bạt xo siêu to.
Khác với các khác, cảm giác tự do khi nhún trên tấm bạt thật tuyệt.
Đang vui bất ngờ cánh ng/ực tôi.
Đáng gh/ét là anh hay vẫn nắm Ân Ân như đi/ên.
Tôi ôm ng/ực nhớ lại chuyện cũ:
Hồi cấp ba, có lần sang lớp anh người.
Từ xa thấy anh đang khoa múa chân với bạn.
Vừa đi ngang qua, cánh anh quật thẳng ng/ực tôi, đ/au điếng.
Không đóng băng.
Mấy đứa bạn ngây người ôm ng/ực nhó.
Lục cúi đầu xin lỗi:
"Xin lỗi nhé! rồi. Anh đưa em xuống phòng y tế nhé?"
Bị thương ngoài da còn có thể bó, ai lại đi ng/ực vì bị bao giờ!
Đúng là oan gia!
Ra khỏi khu vui lại gặp Chân.
Cô ấy ngạc nhiên:
"Hai người đang ở bên nhau sao?"
Tôi hi vọng anh lên tiếng, nào ngờ anh im thin thít.
Nguyễn Chân đảo tôi, nở nụ gượng gạo:
"Chúc hai người hạnh phúc."