Đột nhiên.
Tôi nghĩ bộ xem trước đây.
Có người nhân cách.
Một nhân cách mỏng manh thiện, năng lực gì.
Nhân khác còn nham hiểm quả quyết, năng lực cực mạnh.
Lẽ nào, Phong người như vậy?
Có lẽ.
Là h/ồn sĩ hàng ngàn năm nào ký sinh cơ thể Phong.
Một khi Phong gặp phải hiểm mạng, h/ồn sĩ sao?
Tôi rõ nguyên nhân.
Nhưng cũng đối mà thì Phong một quả bom n/ổ chậm.
Tôi nên nhân lúc đang nhân cách còn lại, tức lúc h/ồn sĩ ngủ say, bây giờ lập tức gi*t Phong.
Nhưng cùng, như vậy.
Tuy bản á/c đ/ộc, thế cũng chỉ l/ột da ông bội bạc lòng thôi.
M/ộ Phong bội bạc lòng ta, không, x/á/c và mích nào cả.
Vì vậy, gi*t ta.
Hồi lâu sau.
M/ộ Phong tỉnh dậy.
Cậu mở mắt, mắt đen băng, ngữ khí băng nhìn “Sao đây?”
Tôi trên xuống dưới: nhớ gì?”
Cậu Ta im lặng chuyện.
Xem ra, biết cơ thể mình nhân cách hai.
Nghĩ đây, buột miệng ra: bị tóc tử quấn ch/ặt hôn mê, tay c/ứu cậu.”
Tôi nói, con người trước nay chưa dối.
Nhưng hiện giờ, phá lệ.
Đây lần dối ta.
M/ộ Phong im lặng.
Tôi đỡ dậy, nhân cơ hội chấm mút “đậu hũ” ta: đừng sợ, sau đây, bảo vệ cậu.”
Cậu đẩy ra, liếc nhìn trên xuống dưới: “Rốt cuộc ai? Sao thể đi theo quán cà phê đây, sao thể nhìn thấy lệ q/uỷ như tử sát?”
Tôi cười cười: “Tôi cũng sĩ, mắt âm dương trời sinh.”
Đây lời dối lần ba ta.
Sau này.
Tôi nghĩ, sau chúng xảy rất nhiều câu chuyện.
Còn tôi, cũng dối nhiều hơn.
Lúc lệ q/uỷ tử mất.
Trời xanh quang ánh xuyên qua đám mây, chiếu rọi mặt đất tĩnh mịch.
Một thiếu xinh đẹp mặc đỏ, cùng một thiếu niên lùng mặc áo trắng, chậm rời nhà bỏ hoang nát này...
- Hết -