Beta Trong Truyện ABO

Chương 5

20/09/2025 16:00

Sáu năm ở Thủ Đô, hai năm học ở học viện chỉ biết cắm đầu học và làm nhiệm vụ, tám tháng lính quèn, ba năm phó quan không dám thân thiết với ai, nên tôi chẳng có bạn bè.

Gặp lại Cố Ánh Nam, trong lòng tôi rất vui. Vốn đã quen sống chung, tôi liền đưa cậu ấy về nhà mình.

"Tiền thuê ba ngàn một tháng, điện nước chia đôi, tiền ăn tính riêng." Tôi ném cho Cố Ánh Nam chìa khóa.

Căn nhà thuận tiện giao thông, an ninh tốt, ba ngàn là giá ưu đãi.

Cố Ánh Nam hớt ha hớt hải đỡ lấy chìa khóa, gật đầu lia lịa: "Ba vạn cũng được!"

Tôi không nhịn được cười, đưa tay vỗ nhẹ vào mặt Cố Ánh Nam một cách bỡn cợt: "Tiểu Cố, nói năng hỗn xược thế, đi đ/á/nh răng đi!"

"Thật mà!" Cố Ánh Nam bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.

Lúc Cố Ánh Nam tắm xước bước ra, tôi đang ngồi trên sofa xem tài liệu từ tiền tuyến gửi về.

Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi, hơi nước ẩm cùng hơi ấm phả ra nhè nhẹ: "Chuyện gì thế?"

Tôi bực dọc ném tập tài liệu lên bàn trà, chuyện này cũng chẳng cần giấu diếm, tối nay cả liên bang sẽ biết.

"Hệ ngân hà bên cạnh bị đám thiên hà di cư chiếm mất rồi!" Tôi xoa xoa thái dương đầy phiền muộn.

Vùng lân cận vừa trải qua chiến tranh, đang trong thời kỳ suy yếu lại nằm đúng lộ trình di cư của bầy thiên hà, đúng là xui xẻo.

Cố Ánh Nam nhẹ nhàng kéo tay tôi xuống, dùng lực vừa phải massage thái dương: "Lại phải ra chiến trường nữa à?"

Tôi "Ừm" một tiếng, kỳ thật ra trận không phải chuyện lớn, điều tôi phiền là dư luận. Dù ở thời đại nào, dư luận cũng là con d/ao hai lưỡi. Hôm nay có thể ca ngợi Mạnh Cửu An dùng binh như thần, ngày mai đã có thể chê trách hắn hiếu chiến t/àn b/ạo, vi phạm chủ nghĩa nhân đạo không cho hàng xóm đường sống!

Mở thiết bị liên lạc, dòng tiêu đề đầu tiên hiện lên với chữ "NÓNG" đỏ rực. Nhấn vào xem, quả nhiên tin tức về bầy thiên hà đã lan truyền.

Ở thời đại vũ trụ phát triển này, dù tin tức cách xa hàng triệu năm ánh sáng cũng chỉ chưa đầy một giây đã đến tay người dân.

Bình luận dưới tin chính thức đã bị khóa, dòng thứ hai là tài khoản gi/ật tít sớm nhất - thứ này chỗ nào cũng có, lỳ lợm hơn cả gián!

Bài viết khoác lác về chính sách sắt m/áu của Mạnh Cửu An, còn dựng cả video biên tập cảnh hắn ch/ém gi*t ở chiến trường, hình ảnh đẫm m/áu lập tức hút về vô số "nhà đạo đức" chỉ trích.

[Liên bang không thể giao cho người như thế!]

[Tẩy chay Mạnh Cửu An!]

[Nếu không có Mạnh Cửu An, hàng xóm đã không bị xâm chiếm!]

[Xong rồi, tiếp theo sẽ đến lượt chúng ta!]

Những bình luận kiểu này nhanh chóng được đẩy lên top.

Tôi thắc mắc, Mạnh Cửu An đâu biết lộ trình di cư của thiên hà? Hơn nữa liên bang đã chịu đựng lũ hàng xóm quấy nhiễu lâu rồi. Không đ/á/nh bị ch/ửi, đ/á/nh rồi cũng bị ch/ửi, làm người khó thật!

Biết rõ đại tuyển cử sắp tới, hình tượng Mạnh Cửu An tuyệt đối không được sứt mẻ. Tôi cam phận cầm thiết bị liên lạc gửi yêu cầu họp báo cho mấy nhà truyền thông quen thuộc - đ/á/nh đò/n dư luận à? Ai mà chả biết chơi!

Cứ thế thức trắng đêm. Tôi không ngủ, Cố Ánh Nam đắp chăn mỏng co hai chân dài trên sofa ngủ say.

Tôi đứng dậy vươn vai rồi khẽ lay tỉnh cậu ấy: "Dậy đi, đến giờ đi làm rồi!"

"Ừm..." Cố Ánh Nam mở mắt ngơ ngác, đôi mắt hổ phách mất hồi lâu mới định thần: "Tớ ngủ quên à?"

"Chưa qua mười hai giờ cậu đã ngủ khò rồi." Tôi bất lực, "Bảo lên giường ngủ lại cứ không chịu!"

Cố Ánh Nam ngồi dậy sờ soạng tìm kính trên bàn trà. Tôi đưa cho cậu ấy: "Đi vệ sinh cá nhân đi, tớ đưa cậu đi làm."

Trong nguyên tác, Cố Ánh Nam sở hữu trí tuệ siêu phàm nhưng vì giao tiếp kém nên bị cư/ớp công trình nghiên c/ứu, không những bị s/ỉ nh/ục còn mất việc, phải làm đủ nghề mưu sinh.

Lúc mới biết chuyện tôi cảm thấy hơi vô lý, với IQ của cậu ấy, chỉ cần nhận làm bài thuê cũng sẽ ki/ếm được kha khá chứ?

Tôi có ý muốn bảo vệ cậu ấy. Là phó quan đắc lực của Mạnh Cửu An, đôi khi chính Mạnh Cửu An còn phải xem mặt tôi.

Viện nghiên c/ứu tọa lạc ở ngoại ô, diện tích rộng lớn, gần kề Bộ Quốc phòng, khá thuận tiện.

"Mấy giờ tan làm?" Tôi hỏi.

Cố Ánh Nam gài gọn thẻ nhân viên: "Năm rưỡi."

"Được, lát đón cậu." Phi cơ giảm tốc từ từ hạ cánh trong viện.

Biển số xe lấp lánh phô trương thân phận chủ nhân, thu hút vô số ánh nhìn.

"Phó quan Minh!"

Trưởng phòng ngoại vụ nhiệt tình đón lên.

Tôi không để ý đến ông ta, quay sang nói với Cố Ánh Nam: "Nhớ cẩn thận, đừng để bị tạt rư/ợu vào người nữa, khó giặt lắm."

Cố Ánh Nam ngoan ngoãn gật đầu, khẽ hỏi: "Cho tớ ôm một cái được không?"

Hồi nhỏ, trước khi đi ki/ếm ăn tôi thường ôm Cố Ánh Nam như lời hẹn "sẽ quay về". Cậu ấy vốn thiếu an toàn, bây giờ vẫn thế. Nên tôi chủ động ôm lấy cậu ấy.

Cố Ánh Nam ôm rất ch/ặt và lâu, tôi hơi ngượng nên vỗ nhẹ lên lưng g/ầy: "Được rồi, đi làm đi."

Omega mảnh khảnh ngoảnh lại mấy lần rồi mới chịu rời đi. Tôi chỉnh lại vành mũ: "Về phần Tiểu Nam, mong Trưởng phòng Vương chiếu cố hộ."

Trưởng phòng Vương ngẩn người, chưa hiểu nhưng lập tức cười nịnh như hoa: "Đương nhiên, đương nhiên!"

"Còn kẻ hôm qua tạt rư/ợu vào Tiểu Nam, tìm ra cho tôi."

Quyền lực luôn là thông hành tốt nhất - câu này cũng đúng với tôi.

Quan lớn đ/è quan bé. Mạnh Cửu An đặt bút xuống: "Hôm nay trễ một phút, phó quan Minh."

"Không trễ, thưa sếp." Tôi đưa cho cấp trên chồng công văn mới.

Mạnh Cửu An rõ ràng cũng thức trắng đêm, giờ mới thả lỏng ngả vào ghế hỏi: "Cậu bạn hôm qua là bạn thuở nhỏ?"

Lại hỏi chuyện này, hắn bỗng nhiên nhiều chuyện thế?

Tôi trả lời nhạt nhẽo: "Thưa sếp, thay vì quan tâm chuyện riêng của cấp dưới, anh nên nghĩ xem chiều nay diễn thuyết xuất quân sẽ nói gì đi."

Một trận thắng cả nước ăn mừng bỗng đảo ngược tình thế, tỷ lệ ủng hộ Mạnh Cửu An giảm 0.5%. Những cái mũ "m/áu lạnh", "t/àn b/ạo" và "người máy" lại bị đem ra đội lên đầu hắn.

Tôi đương nhiên hi vọng Mạnh Cửu An đắc cử, bởi một người đắc đạo cả họ được nhờ, biết đâu tôi còn leo lên được chức bộ trưởng.

Sau cả đêm họp bàn, chúng tôi thống nhất đuổi bầy thiên hà là việc nên làm nhất lúc này. Vừa diệt được mối đe dọa, vừa có thể vận động dư luận mang tiếng "hữu nghị láng giềng"!

Mạnh Cửu An dường như quyết tâm hỏi cho ra lẽ: "Cậu không phải trẻ mồ côi ở hành tinh rác? Bạn cậu cũng mồ côi?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhật ký thường ngày của chim hoàng yến ngày kiếm tiền tỷ

Chương 11
Khi Tịch Yến dẫn người tìm được tôi, tôi đang mang cái bụng bầu vượt mặt ngồi ở vỉa hè ăn lẩu cay. Tịch Yến – thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, từng vì theo đuổi tôi mà đứng dưới lầu nhà tôi suốt nửa năm trời. Tôi đã tin vào tình cảm chân thành ấy. Cho đến khi “bạch nguyệt quang” của anh ta ném cả xấp ảnh giường chiếu vào mặt tôi, bảo tôi cút đi. Trong ảnh, Tịch Yến ôm cô ta, cười rạng rỡ, nụ cười khiến tim tôi đau nhói. Vậy mà giờ đây, anh ta lại lạnh lùng xuất hiện, ánh mắt dừng trên bụng tôi: “Ghê thật, Cố Tuế Tuế, mới rời xa tôi bảy tháng mà đã có cả con rồi đấy à!” Tôi nắm lấy tay anh ta đặt lên bụng mình, mắt nhìn thẳng không chớp. Ngón tay Tịch Yến khẽ run: “Của tôi?” “Của chó.” – tôi đáp.
0
8 Chúng Ta Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm