9
Ngồi xe chuyên dụng họ để mặc làn gió bên ngoài lướt qua mặt.
Một hơi thở quen thuộc phả qua, cửa được đóng lại.
Giọng nói trầm thấp cậu thiếu niên sau vỡ giọng vang lên.
"Cẩn thận kẻo cảm lạnh."
Tôi sờ mũi, cảm giác ngột ngạt không Tô khiến khó thở.
"Anh Tô Từ, sao hôm nay lại nhiên muốn đến trường?"
Là người thừa kế duy nhất họ học giỏi và đức tốt, ta đã được tuyển thẳng vào ngôi trường tốt nhất trong nước.
"Khoai Tây Nhỏ, gọi một lần nữa nói cho cậu biết."
Tôi có chút hiểu về cách xưng hô này, hồi nhỏ thấp bé và luôn thích đi theo ta.
Tô từng muốn bỏ rơi – đuôi nhỏ này, nhưng dù ta có né tránh nào, luôn ngã rồi lại đứng lên tìm ta.
Từ đó, Tô gọi vậy.
Nhưng kể từ bọn trẻ đồng lứa cười nhạo vì biệt danh này, Tô không bao giờ gọi nữa.
Tô nhìn đầy ý cười, nhưng lại cảm thấy có chút rợn người.
Tôi ớt gọi một tiếng:
"Anh Tô Từ."
Tô bất ngờ véo cơn đ/au khiến cay xè.
"Gọi là đi."
"Anh."
Tô lúc này buông đoán chỗ véo đã đỏ lên.
Tôi thở định xoa mặt ngón tay lạnh ta đã đặt lên trước.
"Đúng là mềm yếu."
Tôi suy một chút, rãi gật đầu, đúng là mềm thật.
Tôi vô thức nói ra điều trong lòng:
"Về sau vẫn phải đi tập thể hình."
"Thế này ổn mà." Tô nhẹ đáp lại.