Vệt hồng trên má mãi đến khi về tới ký túc xá mới dần dần tan biến.

Đại Hào và Cường Ca đang đắm chìm trong trận chiến Liên Quân, nghe tiếng cửa kẽo kẹt liền ngẩng đầu cười hớn hở, rồi đờ đẫn như tượng gỗ.

"Ch*t ti/ệt, Hứa Tuy, môi cậu sao sưng thế?"

"Loại phẫu thuật nào còn có hiệu ứng căng môi thế hả?"

Tôi liếc nhìn kẻ tội đồ đang cười toe toét bên cạnh.

Không nhịn được, tôi giơ tay véo một cái vào eo hắn qua lớp áo.

Hừ, đã nói không được thè lưỡi mà hắn ngoan ngoãn thật, cứ cắn cắn mút mút môi tôi, làm tôi đ/au muốn ch*t.

"Quán lẩu cay x/é lưỡi mới mở ở cổng trường đấy, ai ăn cũng phát phì môi cả. Hôm nào chúng ta cùng đi ăn, cho hai cậu căng môi luôn."

"Ha được, nửa tháng không gặp nhớ cậu ch*t đi được."

"Tiểu Tuy Tuy, có nhớ anh không nào?"

"Eo ôi, bệ/nh vừa thôi!"

Tôi vờ vỗ tay đ/ập vào cánh tay Đại Hào đang với tới, lấy đại vài bộ quần áo rồi vào phòng tắm.

Lúc đi ngang qua bồn rửa mặt, tôi theo thói quen soi gương, lúc này mới chú ý thấy môi mình vừa đỏ vừa sưng, như một trái cây chín.

Mẹ kiếp, Lục Tân Nam là chó à!

Khóe miệng lấm tấm vài vết rá/ch nhỏ, nói chuyện đ/au nhói.

Tôi ôm mặt, tiếp tục ch/ửi thầm mười tám đời tổ tiên nhà hắn đến.

Chỉ khi dòng nước nóng xối xuống, tâm trạng mới đỡ bức bối hơn.

Nằm viện nửa tháng trời, vết thương kiêng nước.

Mỗi lần Lục Tân Nam dùng khăn lau người cho tôi, tôi đều cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Hôm nay cuối cùng cũng được tắm rửa thả ga.

Nhưng khi ngón tay lướt qua vùng eo bụng, tôi bất chợt nhớ lại ánh mắt hắn lúc chọc vào hõm eo tôi và nói ở đó có một nốt ruồi đỏ nhỏ.

Tai đỏ bừng, hừ, đúng là đồ bi/ến th/ái!

Sau khi tắm rửa xong bước ra, thấy tên l/ưu m/a/nh đang cặm cụi giặt đống quần áo bẩn của tôi bên bồn rửa.

Tôi đứng tựa vào cửa, nhìn cảnh này, trong lòng vui sướng nở hoa.

Kẻ từng là đối thủ không đội trời chung, giờ đang cau có giặt quần l/ót cho tôi.

Cảm giác này đúng là đã quá đi mất!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
2 Cháo Ấm Chương 17
6 Trúc mã ghét Omega Chương 13
7 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm