Thấy tôi nhượng bộ, Lý Thừa Tổ lập tức ôm tôi hôn một cái:
"Vợ yêu ngoan lắm, anh biết em tốt nhất mà."
Ban đầu hắn còn nhẹ nhàng, nhưng chẳng mấy chốc, bụng dưới tôi lại đ/au quặn lên.
"Thừa Tổ, em đ/au bụng quá, anh dừng lại đi."
Tôi đ/au đến môi run bần bật, chân tay bò lết về phía trước.
Nhưng Lý Thừa Tổ dường như đang lên cơn, chẳng nghe thấy lời tôi nói, túm ch/ặt lấy tôi càng hăng say hơn.
Đến khi bụng tôi quặn đ/au dữ dội, một dòng nước ối chảy dọc chân xuống giường, Lý Thừa Tổ mới bừng tỉnh:
"Vợ yêu, em sao thế này?"
Hắn đặt tôi nằm xuống giường, gi/ật khăn gối che thân cho tôi:
"Em đừng dọa anh thế. Mẹ ơi! Mẹ vào xem giúp, Vãn Vãn bị sao thế này!"
Tiếng bước chân vội vã vang lên ngoài cửa.
Mẹ chồng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy tôi liền biến sắc:
"Thừa Tổ con ra ngoài ngay, đàn bà xả th/ai không tốt lành đâu. Nhanh lên, con đi đun nước nóng, lấy hai chiếc khăn sạch để trước cửa, tuyệt đối không được vào nữa!"
Lý Thừa Tổ bị mẹ quát, lập cập bò ra khỏi phòng ngủ.
Mẹ chồng gi/ật khăn gối ra, dọn dẹp đống hỗn độn cho tôi.
Cuối cùng, đứa bé cũng không giữ được.
Vừa thay ga giường mới, mẹ chồng vừa thở dài n/ão nề:
"Đã bảo dạ con chưa ổn định rồi, sao con không kiềm chế được chút?"
Tôi nghẹn ứ trong lòng, khẽ cãi:
"Tại Thừa Tổ cứ đòi..."
"Nó đòi là con cho à? Sắp làm mẹ rồi mà không biết phân biệt nặng nhẹ!"
Bà ném tấm ga bẩn vào chậu nước đỏ lòm, bưng chậu đi thẳng không ngoảnh lại.
Mất con, may là Lý Thừa Tổ không trách móc tôi.
"Em đừng để tâm lời mẹ, bà chỉ thương em mà không biết cách nói thôi."
Hắn đắp thêm chăn cho tôi, ôm tôi vào lòng:
"Sau này sẽ có con tiếp mà, chuyện qua rồi."
Tưởng chừng mọi chuyện chỉ là t/ai n/ạn, nhưng từ sau khi sảy th/ai, tôi lại liên tục gặp á/c mộng.
Trong mơ, bức tranh thêu Bách Tử chui ra từ dưới thân tôi, bò lên như người thật.
Nó giơ "tay" xoa xoa bụng tôi, cười khúc khích.
Giọng cười the thé như con gái.
"Tội nghiệp bé quá, chưa thành hình đã bị bố mang đi làm ngọc châu chuyển vận. Ôi, lại còn là bé trai nữa chứ."
Những bé trai trên tranh thêu bỗng sống dậy, mặt mũi ủ rũ tranh nhau với quả cầu thêu đỏ.
Đứa nào giành được cầu liền giơ cao lên, hét về phía tôi:
"Tội nghiệp quá, bị đem đi chuyển vận rồi."
Rồi đột nhiên, đứa bé n/ổ tung thành đám m/áu tơi bời, quả cầu đỏ rơi vào tay đứa khác.
Tôi hoảng hốt la thất thanh, chân tay quờ quạng.
Mở mắt ra, Lý Thừa Tổ đang đ/è lên ng/ười tôi, mặt đầy lo lắng:
"Vãn Vãn, Vãn Vãn tỉnh lại đi, em gặp á/c mộng à?"
Nhìn thấy hắn, người tôi mới dịu xuống, ôm ch/ặt lấy cổ hắn khóc nức nở:
"Thừa Tổ, em mơ thấy tranh Bách Tử, nó bảo anh dùng con trai mình làm ngọc châu chuyển vận."
Có lẽ vì tiếng khóc của tôi quá thảm thiết, Thừa Tổ đờ người ra, đẩy tôi ra xa.
Mặt hắn tái mét, mắt trợn trừng, nói từng tiếng:
"Em nói bậy gì thế, nào có ngọc châu chuyển vận gì đâu, ngủ mê rồi à!”