Hôn Tiểu Châu

Chương 06

21/08/2025 16:07

Ta ngẩn người, giơ tay định t/át cho Cố Thừa Hiên tỉnh ngộ, nhưng lại bị hắn tóm lấy đ/è vào thành giường.

Ngay sau đó, Cố Cảnh Hằng đẩy cửa bước vào.

Nhìn cảnh trong phòng, hắn ta đứng sững người tại chỗ.

"!!!"

"Cố Thừa Hiên!! Đệ đang làm gì vậy?! Nàng ấy là tẩu tẩu của đệ đó!"

Từ góc nhìn của hắn ta, chỉ thấy Cố Thừa Hiên, chẳng thấy rõ mặt ta.

Hẳn là chưa nhận ra, tưởng là muội muội ta.

Cố Thừa Hiên nhân lúc hỗn lo/ạn hôn một cái vào má ta, rồi mới miễn cưỡng lên tiếng:

“Huynh gào ta làm gì, ta đã xuống khỏi người tẩu tẩu rồi mà?”

Cố Cảnh Hằng tức đến nghẹn lời, bước nhanh tới kéo Cố Thừa Hiên ra xa.

Cố Thừa Hiên không chịu rời đi:

"Huynh à, tẩu tẩu cũng chưa chắc đã thích huynh, tẩu tẩu quen ta trước."

Ta thấy Cố Cảnh Hằng nắm ch/ặt tay, dường như muốn đ/á/nh Cố Thừa Hiên.

Nhưng có lẽ còn chút tình huynh đệ, hắn ta chỉ quát lên gi/ận dữ:

"Cố Tiểu Nhị, giờ đệ ra ngoài ngay, ta có thể tha cho đệ."

Cố Thừa Hiên: "Huynh à, kẻ không được yêu mới là tiểu tam."

Cố Cảnh Hằng không nhịn nổi nữa, giơ tay đ/á/nh người.

Ta vội kéo hắn ta lại.

Nếu vì ta mà huynh đệ bất hòa, vậy thì thật là tội lỗi.

Cố Cảnh Hằng nén gi/ận, quay lại nhìn ta, giọng dịu dàng:

"Tiểu Đường, đừng sợ, ta dạy dỗ nó nhanh thôi, nàng đợi…”

"Nàng... Tạ Nam Châu?"

Ta cười hề hề giảm bớt bối rối:

"Cố đại ca, chuyện này nói dài dòng lắm, đại ca đừng vội động thủ."

Cố Thừa Hiên s/ay rư/ợu chen vào giữa hai bọn ta, ấm ức muốn khóc:

"Huynh à, ta nhận mình chẳng phải đệ đệ tốt, nhưng hồi nhỏ huynh bảo ta muốn gì huynh cũng cho, dù là sao trên trời cũng được, sao tới tẩu tẩu lại không được nữa?”

"Huynh bảo ta tr/ộm thê tử của huynh, nhưng chuyện kẻ đọc sách sao gọi là tr/ộm được? Một nhà cần gì nói hai lời!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhờ Có Anh

Chương 13
Tôi lỡ ngủ với Phó Dụ Châu. Anh ta là anh em kết nghĩa của anh trai tôi. Cũng là đối tượng liên hôn mà em gái tôi vừa để mắt tới. Trong nhà này, anh trai là người thừa kế mà bố mẹ gửi gắm kỳ vọng. Em gái là đứa con út được yêu chiều nhất. Chỉ có tôi – đứa con thứ hai không mấy được coi trọng – từ sớm đã bị gửi ra nước ngoài. Vừa nghĩ đến cảnh em gái mà biết chuyện sẽ làm loạn lên, đầu tôi đã muốn nổ tung. Tôi lén chặn Phó Dụ Châu lại, hạ giọng thương lượng: “Chúng ta đều là người lớn. Chuyện đêm đó, trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết là đủ. Tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Nghe vậy, Phó Dụ Châu nheo mắt, ánh nhìn thâm trầm mà nguy hiểm, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị: “Không bắt anh chịu trách nhiệm?” Anh ta cúi xuống, giọng khàn thấp đầy gợi dẫn: “Thế em định…sẽ chịu trách nhiệm với anh thế nào đây?”
119.23 K
4 Julieta Chương 21
7 Gió Âm Quét Qua Chương 15
10 Thiên Thu Vạn Tái Chương 45

Mới cập nhật

Xem thêm