Một tuần Lý Tự Hình Bộ liên kết điều tra vụ án, tìm ng/uồn gốc bệ/nh lần này thành.
Đó là những thuộc hạ cũ Cung Thân vì muốn b/áo th/ù cho hắn cố tình rải rác quần áo đồ dùng những người mắc dịch phố nhỏ phía Nam vào phố cận.
Một tháng bệ/nh kiểm hoàn toàn.
Hơn một tháng phố xung quanh kiểm được, đại Tiểu Ngật chuẩn bị về thành.
Vào lúc nửa đêm, gọi dậy thái màng.
Bà che lại, bảo tiếng, rồi dẫn cửa sau.
Ta ngạc nhiên hiện tất cả nha hoàn, bà tiểu nhà đều đang chờ ở cửa.
Đại huynh Tiểu đang ngồi ngựa.
Tần Ngật mặt.
Huynh đứng cạnh xe ngựa với ta.
“Phu nhân, bà dẫn Tiểu đi trang rất nhanh sẽ chuyện gì, đừng lo lắng.”
Cha nắm nói.
Cùng lúc đó, Ngật đi ta.
Trong ánh lạnh lùng huynh ấy, lúc này một chút cảm xúc khác lạ.
“Đừng sợ.”
Huynh tiếng.
Giọng nói huynh nhẹ nhàng bình thường rất nhiều.
Ta màng huynh ấy.
Huynh bỗng nhiên định đặt đầu ta.
Ta theo phản xạ tránh đi.
Bàn huynh dừng lại giữa trung, từ hạ xuống, rồi đưa vào ng/ực.
Chẳng bao lâu, huynh lấy một d/ao nhỏ xinh xắn đưa cho “Để vệ.”
Ta do dự một vẫn nhận lấy.
Xe ngựa nhanh chóng chuyển động, bóng dáng đại Ngật ngày càng nhỏ dần, rồi nhanh chóng biến mất.
Ta lại ánh mắt, Tiểu đang ngất xỉu xe ngựa.
Nàng vốn định đi đại đại đ/á/nh nàng ngất trước khi khởi hành.
Ta lại cảm thán đường theo đuổi vợ đại chắc lại dài một đoạn nữa.
Khoảng một chúng trang trại.
Nhìn đường chắc hẳn khỏi phố.
Người hầu nhanh chóng dọn dẹp trang bảo đừng suy nghĩ bảo về ngủ.
Nhưng khi phòng, vốn dĩ rất buồn đường đi, bỗng nhiên được.
Trong đầu liên tục nhớ lại ảnh đại ngày càng nhỏ cho khi biến lòng cảm thấy rất lo lắng.
Ta thức nắm ch/ặt d/ao Ngật tặng lòng.
Chỉ cảm thấy tâm bình tĩnh một chút.
Tay vào d/ao, bỗng cảm thấy đó đúng, đó đó.
Ta dùng ánh ngọn để nhìn, thì là một đám mây.
Nhìn giống bởi bàn người, dáng rất giống với cái khăn ta.
Ta dùng ngón từ vuốt theo khắc, vẫn chăm chú nhìn.
Nhìn mãi lúc nào thiếp đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, ngoài sáng.
Ta vội vàng đứng dậy đi ngoài.
Mẹ đang ngồi ở giữa sân, luôn về phía cửa, ngồi đó bao lâu.
Tiểu ở đó, nàng đứng cạnh ánh dõi theo cửa vào.
Ta đi về phía họ.
Chưa đứng bao lâu, ngoài bỗng tiếng gõ cửa.
Mẹ giữ Tiểu lại, mình đi qua mở cửa.
Cửa mở ra, là thuộc hạ Ngật.
Mẹ lập tức thở phào nhẹ cảm giác vừa thoát khỏi nguy hiểm.