15.
Tôi nỗ lực như vậy,
Học từ sáng đến tối muộn, không thời gian vui chơi, cố gắng sức được người công nhận.
Kết sao?
Ba bảo học những này.
Sau đó mở đường em biết đến lo chuyện yêu đương tôi?
Chiều hôm đã nhau trận to ba.
Ông đ/ập vỡ nghiên mực, tức đến không nói nên lời.
“Con biết không, thực ra con…”
Lúc luôn cảm giác sắp nói biết điều mà ông đã giấu bấy lâu nay.
Kết là hình bóng trắng như tuyết xông vào.
“Đủ rồi! Ba, đừng nói nữa”
Lâm Kỳ chắn mặt tôi.
Tròng đỏ hoe, cắn môi.
“Chị, đừng trách ba, được không?”
“Đều, đều do em không tốt…”
“Nếu không do em mọi chuyện đã không như thế này.”
“Em đúng là chổi…”
Cô sùi rơi mắt, không biết còn chưa khóc ta gì mà khóc.
Tôi tiến lại gần nói từng chữ:
“Đúng! đúng là chổi.”
Cô ấy bất ngờ r/un r/ẩy, như chú nhỏ bị dọa sợ.
Ba đã giơ từ điển bên cạnh lên ném lần không tránh được.
Cơn đ/au dữ dội trán gần như nuốt vẫn nhịn không những giọt rơi xuống.
Tôi muốn không còn cười được nữa.
Tôi quay người bước ra theo sau là la bố tôi.
Ông ấy bảo cút đi, đừng bao giờ bước cửa nữa.