Khi xe chạy ngang qua cổng Cục Dân Chính. Lục Hành đột nhiên kéo phanh tay. Bánh xe trên mặt đường trơn trượt phát ra một tiếng rít chói tai.
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng đang nhìn tôi.
Tôi nhíu mày: “Có chuyện gì?”
Lục Hành móc từ túi trong áo khoác ra hai quyển sổ hộ khẩu. Một quyển của tôi, một quyển của cậu ấy, vô tư ném lên bảng điều khiển.
Sau đó, cậu ấy lại móc ra một thứ khác.
Một khẩu s.ú.n.g ngắn màu đen nặng trịch, đã lên đạn. Nòng s.ú.n.g lạnh lẽo, không chút do dự mà chĩa thẳng vào thái dương tôi.
“Cố Dã.”
Trong mắt Lục Hành là cái sự đi/ên cuồ/ng mà tôi quen thuộc đến tận xươ/ng tủy.
“Hai sự lựa chọn. Thứ nhất, bây giờ vào trong, đăng ký kết hôn với em.”
“Thứ hai, em xử lý anh ngay tại đây, sau đó tự b.ắ.n vỡ đầu cả hai chúng ta, xuống đó tạ tội với ba của em.”
Tôi cười nhẹ một tiếng. Thằng nhóc này, là đang đòi danh phận với tôi đây mà.
Tôi không thèm đếm xỉa đến hai quyển sổ hộ khẩu kia, mà ra tay nhanh như chớp, gi/ật lấy khẩu s.ú.n.g trong tay cậu ấy, quay ngược lại chĩa vào vị trí trái tim cậu ấy.
Đồng tử Lục Hành co rút, cơ thể đứng khựng lại.
“Vào trong thì được.” Tôi hạ giọng, ghé sát tai cậu ấy. Dùng nòng s.ú.n.g cách lớp áo sơ mi mỏng manh, cảm nhận nhịp tim đang đ/ập dữ dội của cậu ấy, “Nhưng em phải khắc cốt ghi tâm, Lục Hành.”
Bàn tay còn lại của tôi, siết ch/ặt lấy gáy cậu ấy, buộc cậu ấy phải ngửa đầu lên, “Từ ngày hôm nay, em sống là người của anh, c.h.ế.t là q/uỷ của anh. Dám nhìn thêm người khác một cái, anh sẽ tự tay đ.á.n.h g/ãy chân em, nh/ốt em lại, để em cả đời không thấy được ánh Mặt Trời.”
Lục Hành thở dốc, trong mắt cuồn cuộn ánh sáng cuồ/ng nhiệt.
“Được.” Cậu ấy đáp lời, giọng nói r/un r/ẩy, tràn đầy sự kí/ch th/ích tột độ, “Cố Dã, kết hôn thôi!”
“Ngay bây giờ!”
[Hết]
Mình giới thiệu một bộ hiện đại khác do nhà mình up lên web MonkeyD ạ:
NGHỊCH LÝ CỦA THẲNG Nam - Tác giả: Huyền Sâm
Nhà chuyển ngữ: Cá Ngừ Vượt Đại Dương
Tôi đã thầm mến Tần Phong của khoa Khoa học Máy tính rất lâu rồi. Nhưng anh ấy là một trai thẳng như thép. Thế nên tôi chỉ dám âm thầm đối xử tốt với anh ấy, ở bên cạnh anh ấy với danh nghĩa bạn thân.
Khi tin đồn anh ấy sắp liên hôn với thiên kim nhà họ Tô lan truyền đến tai, đúng lúc tôi đang chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ấy. Tôi nghĩ, đây chắc là món quà cuối cùng tôi tặng cho anh.
Tôi nhờ người chuyển món quà đến cho anh, rồi không chần chừ chặn hết mọi cách thức liên lạc của anh.
Hai ngày sau, tôi với tư cách là thành viên cốt cán của Đội khởi nghiệp tham dự một bữa tiệc, uống một ly rư/ợu liền bất tỉnh nhân sự.
Tỉnh dậy thì thấy mình trên một chiếc giường, cổ tay bị trói vào đầu giường, hai mắt bị bịt bằng một dải vải đen. Toàn thân chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng rộng thùng thình không phải của tôi.
Người mà tôi đã khao khát suốt mấy năm qua chống tay trên người tôi, giọng trầm thấp: “Ngôn Ngôn, em thử chặn số anh lần nữa xem nào?”
1.
Tiệc ăn mừng sau trận bóng rổ.
Tần Phong vẫn còn mặc áo ba lỗ thể thao, để lộ cơ bắp săn chắc, hình dạng đẹp. Mồ hôi hòa lẫn với mùi hương cam quýt thanh mát, không hề khó ngửi.
Tôi nuốt khan một tiếng, cố ý uống một ly rư/ợu để che đậy sự bối rối. Chưa uống hết, một bàn tay gân guốc rõ ràng từ bên cạnh thò ra. Gi/ật lấy ly rư/ợu đã uống được nửa của tôi uống cạn.
Tần Phong khoác vai tôi: “Thôi nào, tửu lượng còn kém hơn cả mèo, uống hết ly này là cậu bất tỉnh luôn, lại phải để anh đây cõng về.”
Các thành viên khác trong đội bóng rổ bắt đầu hò reo.
“Anh Tần lại quản vợ bé nhỏ rồi! Ha ha ha!”
“Cái này gọi là gì? Hôn gián tiếp!”
“Kỳ Ngôn, hôn anh Tần một cái đi!”
Ánh đèn lờ mờ che giấu rất tốt khuôn mặt ửng đỏ của tôi. Tôi cố gắng kiềm chế nhịp tim thình thịch, giả vờ bình tĩnh nói: “Đùa cũng phải có giới hạn chứ mấy ông, coi chừng anh Tần của mấy ông đ.á.n.h cho một trận!”
Vừa dứt lời, bàn tay trên vai siết mạnh. Tần Phong kéo tôi về phía anh, “chụt” một cái, hôn lên mặt tôi. Khuôn mặt tuấn tú đầy ý cười: “Có gì đâu? Chẳng phải chỉ là hôn một cái thôi sao?”
“Chụt.”
“Anh còn có thể hôn hai cái.”
“Chụt.”
“Anh còn có thể hôn ba cái.”
Các ngón tay tôi bỗng nắm ch/ặt chiếc ghế bên dưới. Lũ “q/uỷ sứ” kia hò hét càng lớn hơn. Trái tim vừa rồi còn đ/ập lo/ạn lúc này lại từ từ lắng xuống.
... Chỉ có trai thẳng mới vô tư đến thế.
Tôi cười bất lực, đẩy mặt Tần Phong ra, “Hay ho gh/ê, làm ướt hết mặt tôi rồi.”
Cánh tay đang ôm tôi càng siết ch/ặt hơn, cơ thể nóng bỏng áp sát tôi: “Sao, chê anh à? Anh cứ thích hôn đấy!” Nói rồi còn chu môi muốn hôn tiếp.
Tôi nhắm mắt lại. Đừng trêu chọc tôi nữa.
Tôi đột ngột đứng dậy, “Buồn tiểu quá, đi vệ sinh đây.” Cái dáng vẻ vội vã toát lên sự hoảng lo/ạn.
Tôi nghe thấy giọng Tần Phong mang theo ý cười ở phía sau.
“Ngại rồi.”
Sau đó là tiếng hưởng ứng của cả đám người.
“Anh Tần từ từ thôi!”
“Đừng dọa vợ anh chạy mất!”
2.
Đến nhà vệ sinh.
Tôi vốc hai ván nước lạnh lên mặt, những giọt nước tí tách chảy dọc theo sợi tóc. Tôi trong gương gò má ửng hồng, mắt chứa đựng vẻ xuân tình.
“Ch*t ti/ệt!” Tôi buột miệng c.h.ử.i thề bằng giọng trầm.
Trai thẳng ra tay không biết nặng nhẹ. Huống chi đối phương còn là người tôi đã thầm mến suốt mấy năm.
Đúng vậy, tôi thích Tần Phong.
Tôi không biết mình có phải đồng tính hay không, nhưng Tần Phong là người đầu tiên tôi thích.
Năm nhất Đại học, chúng tôi ở cùng ký túc xá.
Sau khi dần dần thân thiết, chúng tôi gần như trở thành người dính liền. Nơi nào có Tần Phong là có tôi. Nơi nào có tôi là có Tần Phong. Dần dần, tình cảm không biết đã biến chất từ lúc nào. Đến khi tôi nhận ra thì nó đã như lửa lan đồng, bát nước đổ đi khó hốt lại.
Tôi không phải chưa từng nghĩ đến việc bày tỏ lòng mình. Nhưng trước đây có một cậu trai tỏ tình với Tần Phong, anh ấy từ chối thẳng thừng: “Tôi không thích con trai.”
Tối hôm đó, Tần Phong ôm ngang eo tôi như một chú ch.ó lớn: “Ngôn Ngôn, lại có con trai tỏ tình với anh, trông anh giống gay lắm sao?”
Tôi khựng lại một chút: “Ồ.”
Anh ấy cọ vào cổ tôi bất mãn: “Cậu không quan tâm anh nữa! Cậu lạnh lùng quá! Có người cư/ớp ông xã cậu mà cậu thờ ơ vậy sao?”
Nghe thấy hai từ đó, tim tôi đ/ập mạnh: “Tần Phong, đừng cứ nói đùa như vậy nữa.”
Anh ấy lý sự cùn: “Hai ta là ai với ai chứ? Chúng ta là anh em tốt nhất!”
“Tần Phong.” Tôi gạt tay anh ấy ra, khép sách lại, “Anh em tốt sẽ không gọi anh em tốt là ông xã đâu.”
Tần Phong cố chấp nói: “Chúng ta khác với họ.”
“Vậy nếu là tôi tỏ tình với cậu thì sao?”
“Anh… Hả? Cái này…”
Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo và thẳng thắn của anh ấy, mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng. Trái tim tôi từng chút một chìm xuống. Tôi cười, gõ nhẹ lên đầu anh ấy: “Đùa với cậu thôi!”
Tần Phong trông có vẻ thở phào nhẹ nhõm: “Ngôn Ngôn, cậu học thói x/ấu rồi đấy!”
Kể từ ngày đó, tôi đã biết. Tần Phong là một trai thẳng như thép.
Tôi sợ bày tỏ lòng mình rồi ngay cả bạn bè cũng không làm được, chỉ có thể âm thầm đối xử tốt với anh ấy, ở bên cạnh anh ấy với danh phận anh em tốt nhất của anh. Tiến thêm một bước nữa, có lẽ là vạn kiếp bất phục.
Chỉnh đốn cảm xúc xong, tôi xoay người thì bị bóng dáng cao lớn đứng phía sau từ lúc nào dọa gi/ật mình.
Tôi nhíu mày: “Trình Phi Bằng, cậu đứng đây làm gì?”
Nhà chuyển ngữ: Cá Ngừ Vượt Đại Dương
3.
Trình Phi Bằng là Đội trưởng của đội đã thua Tần Phong trong trận bóng rổ lần này, cũng khá nổi tiếng trong trường. Nghe nói chơi bời rất trác táng.
Anh ta đeo khuyên tai, tuy ngoại hình đẹp trai, nhưng luôn mang theo một vẻ âm u.
Mùi khói t.h.u.ố.c lẫn hơi rư/ợu phả vào mặt tôi.
Tôi nghiêng đầu đi, bị sặc ho hai tiếng, nhận ra người này đến không có ý tốt. Tôi né người định đi, nhưng bị hắn túm lấy cổ tay ấn vào bồn rửa mặt.
Ngón tay hắn cọ xát qua cằm tôi, ánh mắt híp lại: “Đẹp thật đấy.”
Tôi gạt tay hắn ra, lạnh giọng nói: “Tránh ra!”
Trình Phi Bằng cũng không tức gi/ận: “Kỳ Ngôn, tôi biết cậu cùng loại với tôi. Giấu Tần Phong vất vả lắm đúng không?”
“Theo sau cậu ta có ích gì? Cậu ta mãi mãi sẽ không thích đàn ông. Cậu theo tôi đi, tôi kinh nghiệm đầy mình, biết cách dỗ người. Một cậu trai xinh đẹp như cậu, nên ở bên người biết thưởng thức cậu, tôi...” Hắn chưa nói dứt lời thì đã bị người khác túm cổ áo kéo ra.
Vẻ mặt Tần Phong lạnh lẽo đ/áng s/ợ, giọng nói như giữa tháng Chạp rét buốt: “Mày đang làm gì với Ngôn Ngôn nhà tao hả?”