Cái ch*t lần đầu tiên ập đến không một dấu hiệu báo trước.

5 giờ chiều tan làm, tôi cùng vài đồng nghiệp vừa cười nói vừa bước đến khu vực thang máy.

Do đứng ở vị trí gần nhất, tôi là người đầu tiên bước vào trong.

Chưa kịp xoay người, một cảm giác mất trọng lượng khủng khiếp ập đến từ dưới chân.

Thang máy rơi thẳng từ tầng 18 xuống đất với vận tốc rơi tự do.

Mùi m/áu bốc lên, cảnh tượng vô cùng thảm khốc.

Mở mắt lần nữa——

Trước mắt tôi là chiếc bàn làm việc màu trắng quen thuộc.

Trên bàn đặt một khay bánh bao nhỏ cùng cốc sữa đậu nành bốc khói.

Ngoài cửa sổ, mặt trời buổi sớm đỏ rực, bên tai vang lên tiếng đồng nghiệp hỏi thăm nhau ríu rít: "Chào buổi sáng!"

Thế giới vẫn như mọi ngày.

Tôi ngẩn người cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị: Thứ sáu, ngày 19 tháng 7, 9 giờ sáng.

Lắc đầu mấy cái, tôi tự nhủ đó chỉ là ảo giác.

Đối diện, Lê Thiên Tuyết nhíu mày nhìn tôi: "Mặt mày xám xịt thế, lại thức đêm rồi phải không?"

Tôi nhét miếng bánh bao vào miệng: "Không cày đêm sao được, dự án này thưởng tới 20 triệu cơ mà!"

"Tiền quan trọng hơn mạng sống của cô à?"

Lê Thiên Tuyết da trắng dáng xinh, được mệnh danh là nữ thần chốn công sở, không thiếu người giàu đeo đuổi.

Nhưng cô ta chê bai tất cả, bảo họ nặng mùi tiền.

"Cũng gần như vậy."

Tôi chẳng có sở thích gì khác ngoài ki/ếm tiền.

Nhìn số tiền tiết kiệm cứ tăng dần, cảm giác hưng phấn trong cơ thể tôi sẽ trào dâng.

"Cô đúng là mắc bệ/nh tham tiền rồi."

Cô ta châm chọc thẳng thừng, sau đó lại lịch sự đưa tôi hộp phấn hãng Chanel: "Che quầng thâm đi, lát nữa còn báo cáo với Lam tổng. Đàn bà con gái đừng để mất mặt."

Tôi gật đầu nhận lấy: "Vẫn là cô tốt nhất."

Cô ta khẽ cười: "Miệng lưỡi dạo này ngọt thế."

Nửa tiếng sau, trợ lý gọi điện thông báo Lam tổng bảo tôi vào văn phòng.

Đang cầm tài liệu đứng dậy, tôi gi/ật mình phát hiện thiếu một trang dữ liệu quan trọng.

Kêu lên một tiếng “ôi trời”, tôi lao về phía phòng in ấn.

Tay chạm vào máy photocopy, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ quái khó tả.

Chưa kịp định hình cảm giác ấy là gì, một luồng điện cực mạnh xuyên qua tay chân tôi.

Tôi k/inh h/oàng nhìn bàn tay đặt trên nắp máy photocopy đang bốc khói đen kịt, từng mảng thịt ch/áy đen lộ ra.

Mở mắt lần nữa, tôi thấy bánh bao và sữa đậu nành trên bàn.

"Mặt mày xám xịt thế, lại thức đêm rồi phải không?"

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, Lê Thiên Tuyết đang nhíu mày nhìn tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm