Ta dọn vào phủ Lệ Vương. Hôm sau, Hằng An - người ngược xuôi ta - tìm đến.
Dù vẫn ưa Cực, phận hoàng tộc của y dù gh/ét cũng dám biểu lộ rõ trước. Huống chi c/ứu mạng Hằng An càng thêm kính trọng Cực.
Hai Hằng An lo sốt vó mất thấy ta bình an vô y thở phào phẫn "Tên Hằng Đức dám bày trò bẩn thỉu h/ãm h/ại ngươi, bọn chúng thật vương pháp ra gì!"
Mấy nay chùa Lan An sinh nhiều vấn đề. Ban đầu bọn tiểu tăng chúng ta chẳng hay biết gì, dần ta phát hiện điều ổn.
Sư huynh Hằng Đức cùng vị trụ trì mới biến cửa Phật sào cho bọn quyền quý d/âm đãng, ứ/c phụ nữ. Rất nhiều nạn nhân giờ vẫn chưa từng tiếng.
Biết được sự tình, ta và Hằng An dám hé răng nửa lời, chỉ tìm cơ hội xuống núi báo quan. ngờ vụ việc bỗng bùng ta c/ứu được Vương phu nhân còn táo, ngay đó bắt quả tang tại trận. Cơ sự vậy.
Ta nghiêm nghị nói với Cực: gia, giờ chúng ta chỉ biết trông vào ngài. tăng hết phối hợp điều tra, mong ngài trị bọn tặc theo đúng phép nước."
Tần liếc ta đầy oán h/ận: khéo mồm nịnh nọt ta quá."
ta ngây thơ: dĩ ngài lợi mà."
Hắn mũi, ánh lạnh lẽo liếc Hằng An: "Người đâu, dẫn tiểu hòa thượng này sang viện phụ nghỉ ngơi. Để tránh loanh quanh mặt Tân Bất Tức."
Hằng An đành miễn cưỡng theo, trong mừng thầm cho rằng vẫn sủng với mình đây.
Vừa đưa Hằng An chưa lâu, tâm phúc của cũng tới. Mấy người bàn luận buổi trong thư phòng. Mấy hôm nay tối mắt.
Vết thương trên người ta gần hẳn. rỗi vô ta tĩnh tọa trên sập, bộ y phục rộng thùng thình của dáng vẻ càng thêm tiều tụy. lần chuỗi hạt bồ đề, ta khẽ nhắm tĩnh tâm.
"Bất Tức." biết lâu sau, bước vào, sát chống hai hông ta. Mũi chạm mũi ta. Gương mặt tiểu hòa thượng đào nở, mục tú, vướng hạt bụi trần.
Hắn nghiêng người sát gần, giọng khàn đặc: Tức, ta ngươi."
Kỳ từ khi hồi kinh chưa kịp vào triều, lén thăm ta. Chưa kịp nhận thưởng thì ta vào ngục, còn thương. Nghĩ mà gi/ận.
"Bất Tức." càng lúc càng đ/è ép. Ta đành chuỗi hạt, hai chống hắn, hàng lại: gia, quay đầu bờ."
"Không quay được." Bao nỗi Tân Bất Tức chồng, biết 'quay đầu' gì. Ánh rực lửa: "Ta ngươi."
Ta né mặt, liền hôn từ hỷ xả, chiều ta lần được chăng?"
"Đây hai khác nhau."
Tần cười gằn: "Sao khác? ngươi ở địa bàn mặc áo người của ta."
Hắn bế ta vào phòng Ta căng thẳng mức biết làm sao. Đến khi áo cởi, nhiên cúi đầu xuống. Ta gi/ật người.
Tần ngước nhìn lên, khóe dài hoặc chúng sinh, trong đồng tử bùng ch/áy lửa hung tàn. Ta định đạp hắn, đôi chân khóa ch/ặt.
Một lúc sau, ngẩng mép, cười ngạo nghễ: Tức, ngươi cũng ta."
Ta: "..."
Hắn lật người ta xuống. Ta nắm chăn gối, cảm giác có thứ gì đó trong đang đổ ta h/oảng s/ợ: "A di Ưm!"
Tần toát hôi trán, lồng ng/ực rắn đ/è xươ/ng thì thầm tai: "Tiếp tục Bất Tức, đừng ngừng."
Ta: "..."