Giang thêm gì, kéo chăn xuống giường. Lúc xỏ dép ta cằn nhằn:
"Em yếu quá vậy, đã thứ bị ốm rồi hả? Không biết tự sóc cho bản gì cả!"
Giang sức tốt làm mắt tròn xoe. Rõ ràng trời mới hơi se ta nào bật điều thâu đêm suốt sáng vì bản sợ mà?
Giờ ấy lại yếu?!
Từ năm bảy tuổi đã giúp làm việc đồng áng, nhổ cỏ, gặt lúa, bẻ ngô đều thành thạo, còn bảo như nghé. Vậy mà dám bảo yếu?!
Hừ, tức gh/ê!
Nếu phải vì ta phải co ro đắp chăn thì đã đồng ý cho ta bật điều giữa cái thời tiết này Tôi càm trong lòng.
Giang biết đang ta, xỏ dép xong thì bàn đưa cho tôi.
“Uống cái này cho khoẻ.”
Hóa xuống giường để cho tôi, trong lòng bỗng hơi áy náy. Trong đang âm ta thì ta lại quan tâm tôi.
“Cảm ơn nha.” Tôi nhận cảm, rồi cảm ơn Thần.
Thật đối xử tốt. Chỉ ta thì sợ lạnh, nhưng bật điều xong thì lại nóng.
Aaa, làm sao để giải quyết vấn đề này bây giờ?
Tôi chìm suy đột nhiên kế hoạch tuyệt vời đã nảy trong đầu tôi.
Lúc học, và người khác khoác vai bá cổ trước, cố ý sau họ rồi ho vài tiếng.
Giang tôi, nghe ho thì dừng lại.
“Chà.” Anh ta bực bội nhìn tôi.
“Sao em ho thế.”
“Không phải bị rồi đấy lại sờ trán thử xem nào.”
Tôi ngoan ngoãn mặt ta, đưa ra, bàn trắng như tuyết chạm trán tôi.
Bàn buốt của chạm khiến gi/ật mình.
Hôm nay dậy sớm, nhìn đàn mặc đồ.
Áo thu đông, len, khoác ngoài rồi phao, mặc tận bốn lớp áo, cả người phồng lên như chú c/ụt.
Vậy mà ấy buốt như cục nước đ/á lớn.
Quả nhiên, thể trạng của vốn đã rất rồi.
“Cũng bình thường.” cảm nhận nhiệt độ dưới rồi lại sờ sờ trán mình.