Trên đường về, tôi mới phát hiện cổ Giang Chiếu có vết thương, m/áu vẫn còn rỉ ra.
Trong anh có hộp th/uốc tế, để cồn iốt, băng cầm m/áu, gạc tế và đạc khác.
Anh ngửa cổ lên, thuận tiện cho tôi xử lý vết thương.
"Anh thường xuyên bị thương sao? Sao đạc đầy đủ thế?"
"Thỉnh thoảng."
Khi nói, hầu anh chuyển rõ rệt, rất quyến rũ.
Tôi nảy ý trêu đùa, đưa tay sờ rồi hôn nhẹ ấy.
Ngay sau, lòng bàn tay bỏng của Giang Chiếu cổ hơi thở đan xen.
Tôi thể mềm ra, để mùi th/uốc lá nhẹ bao phủ.
Mũi Giang Chiếu sát mũi khàn khàn quyến luyến.
"Làm nhé?"
Nghe như câu hỏi nhưng đầy tính đoạt, tựa lưng ghế đã được xuống.
Anh không nhanh không xoay bàn tay rộng bỏng quanh eo tôi.
Tôi ra người này rất thích sờ eo.
Không khí trở nên ngột ngạt, tôi nghẹt thở.
"Cộc, cộc, cộc."
Bên ngoài vang tiếng động, nào đó kính xe, nhìn không rõ.
Tôi gi/ật hốt, lòng Giang Chiếu: người."
Mặt anh lập tối vẻ khó chịu khi bị rầy, ánh nàn bị thay thế. Anh phủ áo người đảm bảo không hở nào rồi mới kính xe.
"Có việc gì?"
"Ch*t ti/ệt, thật có người này. Này anh bạn, tôi hỏng, trả anh 5000 đưa tôi một nhé."
Giọng nói trẻo mà ngớ ngẩn này...
Giang Trình Trạch?
Sao anh ta đến đây được?