“Trói bé lại, gạo nếp lấp đầy bé.” nói, Cá Đầu cũng đồng thời chép lại.
“Tốt nhất cô mượn thêm chó mực nữa.”
“Dù sao thì mèo linh cũng mèo, thiên tính sợ chó, chó mực ít nhiều gì cũng áp chế nó chút.”
Cá Đầu sắng: “Có cách nào để thứ khỏi cơ trai tôi không!”
Tôi liếc cô ta cái: “Không có.”
“Mèo linh không giống với mèo bình thường, nó linh vật, linh khí. Muốn mèo linh khỏi cơ trai cô thì chỉ đợi nó tự cam tình nguyện ngoài thôi.”
“Cho nên, thời gian theo đây, cô phải trả n/ợ từ các đã tạo.”
Cá Đầu sững nhìn n/ợ nào?”
“An th* th/ể chú mèo đã ch*t hoàng, cố gắng giúp đỡ chú mèo lang thang khác, hăng làm việc thiện.”
“Những thứ tôi đều rất dàng thực được, chỉ phải các thành hay không thôi.”
Cô ta gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cá Đầu hốt hoảng hồi rồi dứt khoát thoát khỏi phòng phát sóng trực luôn.
Các dân phòng phát sóng đều đang bình luận.
“Buông tha cho dàng thôi à? Hời cho quá rồi đấy!”
“Cái chẳng lịch sự gì cả, nhìn cô ta thấy tức cả mình.”
“Mẹ nào nấy, đều cùng đức hạnh* cả!”
đức hạnh: tính cách, nhân (mang nghĩa x/ấu, mỉa mai)
Tôi nhìn màn bình lúc, góc dưới bên trái màn nhiên thông báo từ nhảy ra.
Mở thì tôi không nhịn cười.
“Đại sư Mộc Lan cười gì vậy?”
“Có chuyện gì sao?”
Tôi lắc lắc đầu, giải thích: “Cái vị Cá Đầu nãy mới nại với để đòi quà tặng lúc gửi, còn tố cáo phòng phát sóng trực tôi kinh doanh đa cấp.”
“Trời má, thuở làm gì ai vậy?
“Tức ch*t mất, ả đúng đê tiện!”
Tôi vỗ nói: tâm, không tiễn vị “đại thần” đang tọa ở nhà đâu.”
“Chuộc tội trọng nhất phải quá nhiều suy x/ấu xa, hoàn toàn ngược với điều cần rồi.”
Có dân nói: “Vậy cuối cùng thì sẽ nào?”
Tôi tỉnh bơ nói: “Nhà không yên, gà chó “Nếu còn nữa thì sẽ đổ m/áu.”
“Đã!”
“Đúng đời!”
“Eo ơi bị loại cư/ớp mất cơ hội đại sư Mộc Lan đoán mệnh, tôi h/ận!”
“Đại sư tính thêm quẻ nữa đi!”
Tôi thời bây giờ đã sắp gần mười giờ rồi.
Huống hồ tôi còn phải chạy đến công xưởng bỏ hoang chuyến nên giờ đúng thấy hơi mệt rồi.
Tôi đưa tay ngáp cái.
“Hôm tạm thời đến đây thôi, hẹn mai gặp mọi nhé.”