Bước vào lớp học thấy đông đảo bạn bè, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi tìm chỗ ngồi ở dãy cuối, phát hiện Hứa Kiều không ngồi cạnh mà chọn vị trí cách xa tôi.
Lòng dâng lên nỗi nghi hoặc.
Dù sợ hãi, tôi vẫn lấy hết dũng khí bước tới: "Sao không ngồi cùng tớ?"
Hứa Kiều cắn nhẹ môi dưới: “Cậu từng dặn tớ... Phải giả vờ không quen biết ở trường.”
Tôi gi/ật mình.
Chợt nhớ ra nguyên chủ từng rất gh/ét Hứa Kiều, chỉ vì cá cược mới miễn cưỡng hẹn hò.
Hứa Kiều bị cả lớp xa lánh, mọi người đều vô thức bài xích cậu ấy.
Thấy tôi nói chuyện với cậu ấy, xung quanh xôn xao bàn tán.
"Tống Thê Trì, cậu bị làm sao vậy? Tự dưng thân thiết với cậu ta?"
"Ôi, kẻ bị ghẻ lạnh nhất lớp cũng có bạn sao?"
“Chắc Tống Thê Trì thương hại thôi, hai người họ đâu cùng đẳng cấp.”
Hứa Kiều nghe những lời này vẫn bất động, luôn cúi gằm mặt.
Mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, khiến người ta không thể nhìn rõ toàn bộ.
Nguyên chủ có lẽ đến lúc ch*t mới biết mình đã chọc phải kẻ đi/ên như thế nào.
Muốn sống sót, tôi phải dập tắt ý định gi*t người trong cậu ấy.
Tôi trang trọng nắm ch/ặt tay Hứa Kiều, lạnh lùng liếc nhìn đám đông: “Không phải thương hại. Hứa Kiều là bạn trai tôi, tôi thích cậu ấy.”
Đám đông đứng hình, trợn mắt nhìn chúng tôi.
Họ im bặt, rồi lảng tránh về chỗ ngồi.
Quay sang Hứa Kiều, tôi thấy cậu ấy đang nhìn tôi chằm chằm.
Môi mím ch/ặt khiến nốt ruồi đen ở khóe miệng càng nổi bật.
Dù sởn gai ốc, tôi vẫn gượng nói: "Trước đây là tớ sai. Cậu là bạn trai tớ, từ nay chúng ta ngồi cùng nhau nhé?"
Hứa Kiều cúi đầu thấp hơn, giấu kín biểu cảm.
"Được... Không?"
"Được chứ!"
Nghe tôi x/á/c nhận, hơi thở của cậu ấy đột nhiên gấp gáp, bàn tay siết ch/ặt hơn.
Tựa hồ đang phấn khích.
"Rất thích... Thích A Trì."
Trong ký ức hiện lên cảnh Hứa Kiều từng gọi cái tên này, lúc đó nguyên chủ đã t/át vào đầu cậu ấy đến bật m/áu khiến cậu ấy im hơi lặng tiếng.
Không hiểu vì sao giờ cậu ấy lại gọi.
Tôi chỉ biết gật đầu, khẽ đáp: "Ừ."
Trong giờ học, tôi phát hiện Hứa Kiều chẳng chú tâm nghe giảng.
Dù ghi chép đầy vở nhưng ánh mắt cứ liếc tr/ộm tôi.
Thở dài bất lực, tôi chợt thấy cậu ấy cũng đáng thương.
Không gia đình, không bạn bè.
Người yêu duy nhất chỉ xem cậu ấy như đồ chơi.
Hứa Kiều có thể chậm hiểu, nhưng không ng/u.
Chuyện nguyên chủ ngoại tình, cậu ấy đều biết, chỉ làm ngơ vì trân quý tình cảm hiếm hoi, dù là giả dối.
Nhưng tôi đâu có tư cách thương hại cậu ấy, bản thân tôi cũng chỉ là con tốt thảm hại mà thôi.